Yêu thương đã hết, nhưng tử tế thì vẫn còn!

16/05/2018 - 14:00

PNO - Khi nói hai từ “chúng ta”, lòng em đã thôi dậy sóng, không còn thất vọng hay chán chường cuộc hôn nhân cũ. Thời gian quả là liều thuốc hiệu nghiệm giúp em quên đi những chuyện không hay, giúp em trưởng thành và biết sống vị tha.

Em chợt nhận ra, không chỉ em, cả anh cũng đã thay đổi tích cực từ khi mình ly hôn. Có lẽ chúng ta đã ý thức rằng, cuộc hôn nhân mới cũng không dễ dàng hạnh phúc nếu người trong cuộc không thật sự vun đắp, và vì những chuyện đã qua không đáng để đối xử với nhau như vậy, nên mình đã tử tế với nhau, dẫu có muộn màng. Chẳng hạn, anh đưa em tiền nuôi con vừa đúng hẹn, vừa tế nhị - điều ngày xưa anh chưa làm được.

Yeu thuong da het, nhung tu te thi van con!
 

Anh biết hỏi thăm khi em bị ốm, dù em biết chủ ý của anh là mong em mau khỏe để lo cho cu Bo. Thế cũng đã tốt hơn ngày xưa nhiều. Nhờ thế, em cũng biết nhìn lại mình, biết buông bỏ để sống vui, không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc mới. Em sẵn sàng hợp tác để anh đưa con đi chơi, đi ăn, đi học, nhất định không tước đoạt quyền có cha của con.

Mới đây, anh tới chở con đi chơi. Nhìn theo bóng anh, thấy anh dạo này mập mạp, phong độ, em thật sự vui và cảm kích vợ mới của anh. Hẳn cô ấy rất chu đáo nên anh mới “trổ mã” như thế.

Em biết sống làm sao để vợ anh và chồng em không khó chịu, bởi dù là đàn ông hay phụ nữ, ai mà chẳng biết ghen. Hơn hết, em biết mình là người cũ, từng gắn bó, yêu thương, nay ghét bỏ nhau đâu để được gì. Thậm chí, em từng thầm biết ơn chuyện mình tan vỡ, chứ cố giữ nhau trong đau khổ, chán chường ngày nào, là đau đớn, ê chề thêm ngày ấy. Chia tay khi không còn cách cứu chữa là việc cần thiết, phải không anh?

Nói thẳng ra, mình tử tế với nhau vì con. Nếu không có cu Bo, chắc chúng ta đã thành người xa lạ. Dù mỗi người mỗi ngã, con cái vẫn là sợi dây nối kết chúng ta - sự kết nối đôi khi bất đắc dĩ. Em bây giờ càng ý thức chuyện mình phải hợp tác thiện chí và trách nhiệm để bù đắp cho con, bởi cha mẹ chia tay đã là một thiệt thòi đối với 
con cái.

Yeu thuong da het, nhung tu te thi van con!
Ảnh minh họa

Thú thật, có những lúc giận người mới, em lại nghĩ về anh, về những tật xấu mà đàn ông giống nhau đến kinh ngạc. Người mới của em giờ cũng ỷ lại chuyện nhà đã có em, bắt đầu đàn đúm, nhậu nhẹt, dù em đã… rút kinh nghiệm, từng móc ngoéo, buộc anh ấy cam kết đủ điều. Em nhận ra rằng, khiếm khuyết ai cũng có, em chấp nhận trong chừng mực và tự nhủ mình cũng cần hoàn thiện hơn, để giữ hôn nhân mới bền lâu.

Em có con với người mới. Em nghĩ, phải để Bo nhìn nhận đứa em cùng cha, (con của anh với người vợ mới), bởi tình máu mủ là điều không thể chối cãi. Cu Bo yêu thương con của em được thì tại sao em lại ngăn Bo yêu thương con của anh.

Sau ly hôn, ai đó không nhận tiền bố chu cấp cho con, không cho con gặp bố, chứ em thì không. Em đâu có quyền chia rẽ tình cảm của bố con anh. Chia tay là chấm dứt tình vợ chồng, chứ con cái vẫn là của chung. Quyền được yêu thương con và trách nhiệm với con vẫn là của cả hai.

Em đã cố gắng nói chuyện với chồng mới, về quan hệ giữa chúng ta, giữa anh và con, để chồng em hiểu rằng, em và anh đã ly hôn nhưng không phải chấm dứt tất cả, mà là bắt đầu một mối quan hệ mới, rạch ròi. Em từng giày vò bản thân khi nửa đêm con với tay tìm anh, gào tên anh khản đặc. Một ngày cũng nghĩa vợ chồng, huống gì mình đã sống với nhau hơn 10 năm, có với nhau đứa con chung - đứa con mà ngày ra tòa, chúng ta từng tranh giành, đến nỗi con ngẩn ngơ chẳng biết chọn ai.

Em không muốn sau tan vỡ, phát sinh nhiều hệ lụy. Nếu ly hôn là một giải thoát, mỗi người đi tìm hạnh phúc riêng, thì hãy để con cái dự phần trong hạnh phúc của cha mẹ chúng. Công việc và các mối quan hệ của chúng ta, cũng đừng vì ly hôn mà ảnh hưởng xấu. Tất cả những điều ao ước ấy, em rất vui vì đã có kết quả ngoài mong đợi. Một kết thúc khá có hậu.

Ngày mình sống chung, em không quan tâm đến chuyện làm đẹp cho anh. Em nghĩ, em không có thời gian, em nghĩ nếu muốn mặc đẹp thì tự ai liệu phần nấy. Đúng là, khi tình yêu nguội lạnh, người ta luôn hờ hững, không còn vì nhau, suy nghĩ cho nhau. Có vẻ như em đã “thanh toán” hết “nợ nần” với anh rồi. Chuyện chúng ta, em tin là duyên đã hết, chẳng còn chút sân si, giận hờn như lúc mình còn chung sống.

Vậy thì, mình hãy tốt với nhau như những người bạn, không tri kỷ nhưng đừng quá vô tâm, hờ hững, bởi vì mình còn có đứa con chung. Con cái không có lỗi, nên cần sự bù đắp. Gia đình mới của chúng ta cũng vô tội. Hãy vun vén, để đừng hối tiếc, nhé người cũ. 

Thái Phương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI