Vợ vô tâm

06/05/2020 - 05:29

PNO - Nghĩ cho cùng, vợ chồng cần nhau nhất là lúc ốm đau mệt mỏi. Nhìn cách cư xử vô tâm của vợ khi chồng ốm, tôi thấy chạnh lòng.

Sau giờ tan tầm, tôi thấy mệt mỏi, đau âm ỉ trong bụng, tay chân rã rời. Vốn ít đau ốm, tôi chưa bao giờ bị những triệu chứng như thế nên hơi lo lắng. Tôi tự trấn an mình, có lẽ dạ dày đầy hơi chứ không có gì nghiêm trọng.

Tôi chạy xe nhanh về nhà, định theo dõi xem thế nào rồi mới đi khám. Đến nhà, vợ đang nằm cùng con trên tấm thảm trải giữa phòng khách, tay bấm điện thoại. Vừa thấy tôi, vợ bảo: “Tối anh làm chả cá chiên nhé, hấp thêm cho em mấy cái bánh bao không nhân”.

Tôi không trả lời, đi vào phòng ngủ, nằm vật ra giường mà thở. Được một lúc, vợ đi vào, chẳng hỏi han gì, nhăn nhó: “Anh không dậy nấu cơm à”. Tôi trả lời: “Anh hơi mệt, nghỉ tí đã, lát anh nấu”. Tôi nằm mê man, không dậy nổi cũng không ăn uống gì, chỉ nghe loáng thoáng tiếng vợ gọi điện đặt đồ ăn.

Vợ điềm nhiên ôm con nằm ngủ trong khi tôi đau đớn vật vã cả đêm ngay bên cạnh. Ảnh minh hoạ
Vợ điềm nhiên ôm con nằm ngủ trong khi tôi đau đớn vật vã cả đêm ngay bên cạnh. Ảnh minh hoạ

Đến đêm, tôi bắt đầu đau bụng dữ dội, nôn thốc nôn tháo, lục đục cả đêm không ngủ được. Vợ cau có càm ràm: “Ồn ào thế, ai mà ngủ được” rồi quay mặt vào tường ôm con ngủ tiếp.

Trải qua cảm giác đau vật vã trong đêm, tôi thấy mệt mỏi xen lẫn sợ hãi. Tôi mơ hồ lo sợ, nhớ đến anh đồng nghiệp mới mất cách đây ít lâu cũng phát bệnh chỉ sau một cơn đau bụng.

Anh ấy trạc tuổi tôi, làm cùng nhau gần chục năm, tôi không thấy anh đau ốm gì. Vậy mà, chỉ một lần ốm tưởng ngộ độc thức ăn, anh phát hiện mình bị ung thư trực tràng giai đoạn cuối và ra đi sau đó vài tháng.

Nhìn vợ ngủ ngon lành, tôi nghĩ miên man nhiều thứ. Vẫn biết vợ ở nhà chăm con cả ngày rất mệt mỏi nhưng sao tôi thấy hụt hẫng lạ thường. Ít ra vợ cũng cần hỏi tôi bị sao chứ, đằng này còn tỏ vẻ bực bội khi tôi không nấu được cơm tối.

Vợ tôi mới sinh con thứ hai được gần sáu tháng, sợ vợ mệt tôi đã gửi con lớn qua nhà ông bà nội chăm giùm. Mọi việc nhà cửa, nấu ăn, đi chợ, tôi đều cáng đáng, vợ không phải đụng tay vào việc gì. Biết phụ nữ sau sinh cần kiêng cữ đủ thứ, tôi không để vợ đụng nước lạnh đủ ba tháng mười ngày.

Nhưng rồi, vợ dần phó mặc cho tôi tất cả mọi việc. Con cứng cáp hơn, sức khoẻ vợ đã hồi phục nhưng vợ không phụ tôi việc gì cả. Nhà cửa bẩn không quét dọn, tôi về muộn cũng không nấu giùm nồi cơm, áo quần giặt xong vẫn nằm nguyên trong máy nếu tôi không phơi.

Lúc khoẻ mạnh, tôi chẳng lăn tăn nghĩ ngợi gì, thức khuya dậy sớm làm hết việc nhà để kịp giờ đi làm, bận đến mấy cũng lo đủ ba bữa ăn đủ chất cho vợ có sữa nuôi con. Đến khi đau ốm thế này, tôi mới thấy chơi vơi trước sự vô tâm của vợ.

Tôi đâu cần vợ làm điều gì to tát, chỉ một lời hỏi han, một cử chỉ quan tâm cũng đủ ấm lòng.
Tôi đâu cần vợ làm điều gì to tát, chỉ một lời hỏi han, một cử chỉ quan tâm cũng đủ ấm lòng. Ảnh minh hoạ

Hôm sau, tôi đi khám, bác sĩ siêu âm cho biết ở dạ dày có dấu hiệu không ổn, không rõ vết loét hay khối u, cần nội so để kiểm tra chính xác và sẽ báo kết quả sau. Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh, về nhà gắng gượng nấu cơm như bình thường.

Trong bữa ăn, chẳng thấy vợ hỏi han gì. Cô ấy điềm nhiên múc một bát cơm nóng cho mình, đẩy bát cơm nguội về phía tôi. Bình thường vẫn vậy, tôi luôn là người ăn những thức ăn thừa từ bữa trước.

Nhưng tôi đang mệt, bụng khó chịu, nhìn bát cơm nguội tôi không thể nào nuốt được. Vợ vẫn vô tư ăn, không hề để ý đến vẻ mặt của chồng. Bữa đó, tôi không ăn mà lên đi vào phòng nghỉ sớm.

Cũng may, kết quả khám bệnh, tôi chỉ bị viêm dạ dày cấp, cần uống thuốc điều trị một thời gian. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng nỗi buồn vì cách cư xử của vợ cứ nặng trĩu trong lòng.

Lỡ như tôi bị bệnh nặng thì không biết lúc ấy vợ sẽ như thế nào. Tôi đâu cần vợ làm điều gì to tát, chỉ một lời hỏi han, một cử chỉ quan tâm cũng đủ ấm lòng. Có phải tôi đã lo lắng quá nhiều cho vợ nên đã làm cô ấy trở nên vô tâm.

                                                                                                             Đức Trung

 

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(7)
  • Nguyễn mạnh cường 03-10-2024 10:20:26

    Khi mối tình đầu của tôi tan vỡ, tôi đã nhắm mắt về quê lấy vợ. Khi hai người khác xa và không biết về nhau, khi tôi đến tán thì được cả nhà có ấy quí tôi và sau một tháng tôi yêu và nói gia đình. Tôi thi toàn chủ động. Hỏi thăm cô ấy chỉ trả lời và không thấy hỏi và quan tâm lại. Những khi tôi trở lại Hà Nội làm cô ấy cũng không bao giờ hỏi tôi. Tôi cứ để 3 ngày xem cô ấy có hỏi không, không thấy cô ấy hỏi nên tôi đành phải hỏi , tôi nghĩ khi yêu con trai thường chủ động hỏi nên tôi không nghĩ gì. Khi lấy nhau về và đẻ đứa đầu tôi đã chăm vợ và con. Nhưng khi cô ấy làm dâu cũng chẳng nói chuyện với ai trong nhà, đến một ngày tôi ngã từ trên cây 4 m xuống đường bê tông và may là chỉ rạn hai gót chân và đau ầm ỉ nhưng cô ấy cũng không một lời hỏi và quan tâm chăm sóc. Sau đó tôi bảo vợ bỏ làm công nhân đi buôn bán nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy nói khinh tôi. Là con hơn là người không làm được đồng nào, và lúc đó vợ tôi bảo ở nhà trong con 1 tuổi. Muốn lấy 50k mà không lấy nổi, khi tôi quyết định đi buôn bán thì tôi có duyên lên bán đắt hàng, và cô ấy theo luôn, tôi đã tạo dựng được và tôi đã xây nhà to mua ô tô đầu tư đất, và tôi không nghiện gì thuốc lá rượu chè cờ bạc, mà cô ấy vẫn coi thường và ăn nói trống không. Khi tôi ốm hay say mà không thèm quan tâm, và một lần nữa tôi lắp điện ngã từ trên cao 2m xuống đất bị trầy hết một bên người mà vẫn cố đi chợ mà cô ấy không một lời hỏi thăm. Sau khi đẻ 4 đứa tôi toàn chăm từ a-z, việc nhà tôi toàn làm hết. Khi tôi góp ý vợ chồng phải biết quan tâm chăm sóc, có ấy nói có nằm liệt đau mà chăm. Nghe mà nhói lòng. Cho đến bây giờ có ấy vẫn không đổi tính. Giờ tôi chán và không còn tình cảm với cô ấy, muốn dứt, nhưng nghĩ đến 4 đứa con lại đành cố.

  • Tuấn win 21-02-2024 20:33:39

    Tui nằm viện vợ chẳng thèm hỏi một câu. Ở nhà còn đi chơi với bạn bè mà chưa ăn thua gì đây.

  • Phantheyen11** 20-08-2020 00:43:21

    Tôi cũng giống như ông, nhưng được cái ông ơi gần vợ, tôi đi xuất khẩu lao động nước ngoài , nhiều lúc ốm vật vã nhưng vẫn cố lê lết vào bếp cố gắng nấu miếng cơm ăn cho lại sức còn đi làm. Nhưng vợ tôi thì ko dc như vậy , vợ tôi coi gia đình bên vợ là số 1 nhiều khi cả tuần 10 ngày tôi ko gọi về cũng chẳng thấy gọi qua hỏi thăm a đau ốm hay có chuyện gì mà ko thấy gọi,( tôi ko gọi thì cũng chẳng bao giờ gọi cho tôi) tôi làm xa rất nhớ con , nhiều lúc gọi ko bắt máy , buồn thì tắt vui thì nghe, tôi cảm giác như mình là cái máy sản xuất tiền để phục vụ cho nhu cầu tiêu xài của vợ chứ tôi cứ có cảm giác vợ tôi ko xem tôi là chồng đúng nghĩa,( sinh Nhật tôi ngày bao nhiêu vợ tôi chẳng bao giờ nhớ, còn những người khác thì lại nhớ rất rõ). Tôi rất thương ba mẹ vợ nên để cho vợ và con về ở chung với 2 ông bà để tiện việc chăm sóc. Có lần nọ sinh Nhật vợ tôi, tôi thì đi làm đến gần 1h sáng mới về vì phải hoàn thành để kịp giao hàng cho khách, vì các bạn biết rồi nước ngoài họ làm rất chi là uy tín, về hôm sau 7h sáng tôi lại phải lọ mọ lên công ty, kể từ hôm đó đúng như cực hình của tôi, nhớ con da siết nhưng gọi ko dc, nhiều khi gọi đổ chuông lại tắt máy hoặc là đang có cuộc gọi khác. Tôi ở bên nayd bạn bè thì ít , ai cũng có già đình cả nên cũng chẳng có ai tâm sự những lúc vui buồn , chỉ có vợ là thân thiết nhất nhưng nc cũng ko xong, ngày đi làm tối về ngủ thì không sao, nhũng ngày nghỉ thì ngồi đối mặt với 4 bức tường mà nước mắt chảy 2 hàng, nhưng vì thương con m thương vợ mà cố nuốt xuống hứa ko được mềm lòng.

  • Phantheyen11** 20-08-2020 00:32:05

    Ông giống tôi, tôi đi làm nước ngoài, nhiều lúc đau ốm vật vã, đến mức phải bò phải Lê ra bếp gắng nấu miếng cơm ăn mong sao mau hồi phục để cày kéo. Ấy mà nhiều lúc cả tuần tôi ko gọi về hỏi thăm thì cũng chẳng bao giờ gọi cho tôi hỏi thăm a thế nào đau ốm gì ak.
    Lúc tôi gọi thì lại trách móc, gọi về ko thèm hỏi han một câu trong khi đó vì thương vợ thương con nên tôi để cho vợ với con tôi về ở với ông bà ngoại.
    Nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một cỗ máy kiếm tiền để phục vụ cho nhu cầu ăn mặc của vợ tôi chứ k phải là chồng.
    Tôi vì muốn sau này có một ngôi nhà nên gom góp tiền công) thêm vay ngân hàng khoảng 500 Tr nhưng tính tình hình như thế hì phải trả mất 5 năm . Tình trạng như thế này tôi cũng ko biết mình có trụ nổi được bao lâu hay là phải bỏ mạng xứ người , nhiều lúc nghĩ mà nước mắt chảy 2 hàng ( sinh Nhật tôi ngày bao nhiêu vợ tôi còn chẳng nhớ nhưng sinh Nhật bà ngoại vợ tôi hay những người khác thì lại nhớ rất rõ)

  • trang trang 06-05-2020 11:13:09

    nhẽ nào vợ bạn dưới 18 tuổi? hay là tiểu thơ đài các? hoặc cô ấy chưa từng thương yêu bạn thật lòng? Chứ các người vợ thực sự yêu chồng và đủ tuổi kết hôn thì chỉ cần nhìn mặt chồng mình thôi là đủ biết anh ấy mệt hay khỏe

  • Lieutien 06-05-2020 08:34:53

    Thường phụ nữ có con, nhất là con còn nhỏ là như thế đấy bạn à. Không chỉ ở bạn gặp như vậy đâu. Đó hình như là quy luật cuộc sống đấy. Không có gì phải lăn tăn. Nếu xem là nhỏ nó sẽ nhỏ, nếu coi là lớn thì hơi” nguy hiểm “ trong cuộc sống vợ chồng. Nên thẳng thắn nói nghiêm túc với vợ. Đừng để âm Ĩ và sẽ suy nghĩ lệch lạc

  • Thanh 06-05-2020 08:30:16

    Có phải tôi đã lo lắng quá nhiều cho vợ nên đã làm cô ấy trở nên vô tâm???
    Bạn đã tìm ra câu trả lời rồi đó.
    Đọc bài viết của bạn, tôi đã thương lại càng thương thêm những người vợ đảm đang vừa lo việc làm vừa lo cho chồng con nhất là tìm cách tạo thêm thu nhập cho gia đình trong đợt dịch vừa qua. Bạn hãy có một cuộc trò chuyện với vợ. Bạn cứ nói hết những suy nghĩ mà bạn trăn trở trong bài viết. Sau đó xem thái độ của vợ bạn thế nào. Nếu phục thiện thì tốt. Còn nếu xem chồng như cái máy được mặc định điều khiển tự động như trước giờ thì...bye bye đi bạn. Có đâu người vợ vô tâm đến tàn nhẫn như vậy.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI