PNO - Vợ rất lạnh lùng, ai hỏi thì trả lời chứ không hỏi thăm trước. Tôi đau đầu vì những lời phàn nàn về thái độ khinh khỉnh của vợ.
Chia sẻ bài viết: |
Trương Tuấn 25-02-2024 16:32:04
Không trách cô ấy được. Chị của bạn rất đáng trách vì đã làm một việc không nằm trong quyền và trách nhiệm của cô ấy. Ngoài ra nếu muốn áp dụng hủ tục này (mà hầu hết mọi nơi đã bỏ) thì phải bàn bạc giữa người lớn hai nhà trước. Ở quê tôi nếu xảy ra việc tương tự thì bố mẹ chồng và người chị đã làm việc sai lầm đó phải đem một mâm gồm lễ vật cau trầu, rượu qua nhà cô dâu để cáo lỗi. Bố mẹ chú rễ phải nhận lỗi thiếu sót trong việc dạy dỗ con gái, rồi bắt con gái vòng tay cúi đầu xin lỗi nhà thông gia. Riêng với tôi, nếu muốn dẫn cô dâu đi vào cửa ngách thì lúc nhà trai và chú rễ sang nhà gái rước dâu cũng phải vào nhà bằng cửa ngách - vì việc này không phải do một mình cô dâu gây ra. Nhiều nhà nghe dâu chưa cưới có bầu thì mừng húm, còn hơn vạn lần cưới về mấy năm chưa nghe có tin vui.
Windy 24-02-2024 08:39:43
Cũng là do nhà anh không tìm hiểu rõ ngọn ngành mà làm cô vợ mất mặt ngay trong ngày cưới. Làm thế mà bảo sau này cô ấy vẫn giữ thái độ vui vẻ sao????
Trần Lan 24-02-2024 08:02:46
11 năm chứ đến 100 năm chắc cô ấy cũng k quên dc cái cảm giác bẽ bàng, xấu hổ khi bà chị chồng k cho đi vào nhà qua cửa chính trước mặt họ hàng, bạn bè....và tôi nghĩ lúc đó cô ấy cũng k dc bố mẹ chồng bảo vệ, phản ứng lại với chị gái bạn, nên nó trở thành vết thương k lành, chắc phải dùng chữ Hận mới đúng
Dân 23-02-2024 17:32:40
Nói kg đc thì làm lại y như vậy với nhà cô ta.
Nga 23-02-2024 17:17:47
Ha ha nếu là tôi thì có khi tôi còn đi về luôn khỏi cưới , chứ ở đó mà lạnh lùng .
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".
Quyết định ly hôn, Nga muốn dạy cho chồng một bài học.
Có bà mẹ chồng hiện đại, tiến bộ, tôi thấy mình vô cùng may mắn.
Thấy chồng nghỉ việc đã tròn 2 tháng nhưng vẫn chưa lo lắng, hối hả gì, chị Quỳnh quyết định… bàn giao vài thứ...
40 năm bên nhau không cần danh phận hóa ra lại là khoảng thời gian ông bà được sống trọn vẹn với tình yêu.
Tôi căng mắt cỡ nào cũng không nhìn thấy tương lai. Lương tháng nào hết vèo tháng đó.
Nếu không có biến cố đó xảy ra, tôi không biết chừng nào đứa con dâu duy nhất trong nhà mới được má đoái hoài.
“Tùy em chứ, lỡ em hết tiền, lỡ không đúng, lỡ anh nói sai...", cứ như vậy, vợ trở thành người quyết định tất cả mọi việc.
Không tính vụ lợi, cách các cô các bà dùng ân ái để bày sắp bẫy rập với mục đích dễ chấp nhận, hay cả dễ thương, là vô cùng phong phú.