PNO - Chú vào mấy ngày rồi ra, tiếp đãi đàng hoàng là bổn phận của con cháu. Thế mà vợ tôi suy tính từng đồng, dò xét từng bước đi của các chú.
Chia sẻ bài viết: |
Phan Thị Loan 26-10-2020 01:14:48
Thật sự không biết anh chồng có tâm sự cho vợ nghe ngày trước mình được gia đình chú thím cưu mang thế nào không? Nếu có thì cô vợ đối xử như vậy thật đáng trách, giờ chuyện cũng đã qua, anh chồng hãy bình tĩnh, nhẹ nhàng tâm sự hết những vướng mắc trong lòng với vợ và hỏi nếu anh đối xử với người thân bên em như vậy, em có vui hay không?
Còn như anh chồng không nói cho vợ hay chuyện ngày xưa thì giờ hãy cho vợ biết mình mang ơn chú thím thế nào.
Gia đình chú đã cưu mang từ nhỏ, xem như nợ 1 ân tình rồi, quan tâm đến chú thím hơn, chứ không phải chỉ cơm nước trong mấy ngày đâu.
Thiết nghĩ, sau khi 2 vợ chồng giải tỏa hết gút mắc thì cùng nhau thu xếp Tết về với chú thím cho vui.
Kim 25-10-2020 17:52:38
Những người có tính giống người vợ trong bài viết thường xum xoe tốt bụng với những người mà họ nghĩ sẽ có thể nhờ vả được. Đọc bài viết mà lòng đau quá. Đúng ra khi các chú ra về còn phải có quà, và dĩ nhiên quà của chú chồng sẽ "đậm đà" hơn.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.
Ký ức về ông ngoại trong tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhạt và nỗi ám ảnh về "đứa con riêng" của ông cũng mãi mãi hằn sâu trong tâm trí.
Con đau lòng lắm ba ạ. Con sợ đến thắt tim mỗi khi nghe tiếng bước chân loạng choạng của ba ngoài ngõ...
Cảm giác thân thuộc, gần gũi ấy đã lâu lắm rồi mới trở lại. Tôi bỗng nhận ra, trong cuộc sống bận rộn, chúng tôi đã quên mất yêu thương.
"Chị muốn con gái thấy một người mẹ kiên cường, tự do và dám sống cuộc đời mình muốn, chứ không phải người mẹ sống trong sợ hãi...”.