PNO - Chú vào mấy ngày rồi ra, tiếp đãi đàng hoàng là bổn phận của con cháu. Thế mà vợ tôi suy tính từng đồng, dò xét từng bước đi của các chú.
Chia sẻ bài viết: |
Phan Thị Loan 26-10-2020 01:14:48
Thật sự không biết anh chồng có tâm sự cho vợ nghe ngày trước mình được gia đình chú thím cưu mang thế nào không? Nếu có thì cô vợ đối xử như vậy thật đáng trách, giờ chuyện cũng đã qua, anh chồng hãy bình tĩnh, nhẹ nhàng tâm sự hết những vướng mắc trong lòng với vợ và hỏi nếu anh đối xử với người thân bên em như vậy, em có vui hay không?
Còn như anh chồng không nói cho vợ hay chuyện ngày xưa thì giờ hãy cho vợ biết mình mang ơn chú thím thế nào.
Gia đình chú đã cưu mang từ nhỏ, xem như nợ 1 ân tình rồi, quan tâm đến chú thím hơn, chứ không phải chỉ cơm nước trong mấy ngày đâu.
Thiết nghĩ, sau khi 2 vợ chồng giải tỏa hết gút mắc thì cùng nhau thu xếp Tết về với chú thím cho vui.
Kim 25-10-2020 17:52:38
Những người có tính giống người vợ trong bài viết thường xum xoe tốt bụng với những người mà họ nghĩ sẽ có thể nhờ vả được. Đọc bài viết mà lòng đau quá. Đúng ra khi các chú ra về còn phải có quà, và dĩ nhiên quà của chú chồng sẽ "đậm đà" hơn.
Gia đình là bến đỗ bình yên nhưng cũng có khi là ngọn nguồn giông bão.
Nếu không có biến cố này, chắc hẳn, tôi vẫn mãi là người phụ nữ ít trải đời, xoay quanh cuộc sống nhỏ bé “trong ao hồ” của mình.
Trong cơn sốt vàng ấy, không ít người ôm hy vọng đổi đời, nhưng cũng có những câu chuyện dở khóc dở cười, thậm chí là bi kịch.
Ban đầu mọi người thấy chú Minh vắng mặt thì hỏi lý do, sau này ai cũng né tránh chủ đề nhạy cảm ấy.
Người ta thường nói sống với người già rất mệt và áp lực, tôi lại cảm thấy thật may mắn khi có mẹ chồng hiểu chuyện.
Gần 40 tuổi cô mới thấm thía cái giá của tự do và chập chững tìm lại chính mình.
Ba chồng từng phản đối cuộc hôn nhân của tôi. Ông sợ sự khác biệt vùng miền khiến chúng tôi khó hòa hợp.
Tôi không hận dì ghẻ, cũng không oán trách quãng đời lao đao. Tôi cảm ơn biến cố đã tạo nên tôi hôm nay: mạnh mẽ và không ngại khó khăn.
Lời "khẩu nghiệp" vô căn cứ đang ngày càng lan rộng, gieo rắc tai ương cho không ít người.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.
Ở tuổi 75, bà ngoại tôi vẫn ngày ngày chăm bẵm, lo cho cậu con út đã ngoài 40 tuổi.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.
Mẹ vợ gọi điện, anh nói: “Con không muốn bỏ vợ, bỏ con. Nhưng nếu Lan thật sự muốn đưa đơn, con sẽ ký”.
Nếu một ngày con yêu người đồng giới thì anh/ chị sẽ suy nghĩ và có động thái như thế nào?
Con chị đã lớn, hẳn con sẽ hiểu, muốn nhận yêu thương chân thành và hạnh phúc con cần phải làm gì?
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.