PNO - Vợ tôi trước đây được tiếng đảm đang tháo vát, và cũng khá chiều chồng. Vậy mà, đùng một cái, vợ thay tính đổi nết chỉ sau lần đi họp lớp.
Chia sẻ bài viết: |
Tuan 13-04-2024 10:52:03
vợ tôi cũng theo Phật pháp (sáng sớm trước khi đi làm tụng kinh, ăn chay tháng các ngày rằm và cho đi chùa lễ Phật khi muốn tôi sẵn sàng chở đi) nhưng tuyệt đối tôi không cho ăn chay tháng và tin tưởng quá mà mê tín, nếu muốn như bài viết thì lên chùa ở luôn hoặc kiếm cái am mà tu, nhà để ở không phải cái am cái chùa mà làm như thế. mê tín thì chia tay khi kéo lại không được. thời nay gặp mấy kiểu mê mụi kiểu này nên bị lừa và làm xh tệ hơn mà thôi
Nguyễn thanh Điền 11-04-2024 19:15:10
Tôi có người bạn, mấy chục năm trước cũng theo đạo này, về nhà ăn chay, ngồi thiền ,không quan hệ với vợ và cuối cùng là ly hôn.
Diện 08-04-2024 14:13:22
Bà này mất bình thường rồi nói gì cho mệt ! Người tin mù quáng thì khó thay đổi lắm ! Chịu thua rồi . Cần thiết thì …
Nguyễn Quang Lập 08-04-2024 08:35:23
Sự mê muội ngu dốt sinh ra ích kỉ sẽ giết chết cuộc sống gia đình. Kể cả rời bỏ người thân họ cũng sẵn sàng.
Nguyễn thị Thư Cưu 07-04-2024 23:23:27
Chị vợ có lẽ đang muốn trở thành 1 người tu tại gia, nhưng chị đã nghĩ sai hành sai rồi.Người tu tại gia luôn vẹn toàn mọi bổn phận của mình, kể cả vấn đề tế nhị như gần gũi với chồng hay vợ - gọi là chánh dâm ngược với tà dâm( phạm giới).Không cần phải sắm sửa dụng cụ nấu riêng biệt.Thái độ và cách sống của người tu đúng là càng ngày càng dễ thương dễ chịu và người khác càng ngày càng thương mình và thích gần mình.Chị nên tìm hiểu các clip của thầy Pháp Hòa để hiểu rõ hơn.Chùc chị thật tinh tấn trên con đường tu học và khiến mọi người chung quanh mình cũng hoan hỷ.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai, khi con trưởng thành, tôi không thể sống dưới sự giám sát của nhà chồng mãi được.
Khi ngoài trời gió bão tàn khốc, nếu không có ngôi nhà để trú, người ta sẽ ra sao?
Khi trả hết nợ ngân hàng, tôi mới biết hạnh phúc vợ chồng ra sao. Hay nói cách khác, hạnh phúc của cuộc hôn nhân đã bị tiền nong đè bẹp.
Nhìn lại bao nhiêu năm qua, anh mất nhiều hơn được, thứ duy nhất vững vàng chỉ có tổ ấm nhỏ.
Bi muốn ba đi triệt sản, vì bé sợ ba và vợ mới có con. Nhà nội cho rằng suy nghĩ tiêu cực ấy là do mẹ bé tiêm nhiễm.
Ngoài kia còn biết bao đàn bà gạt nước mắt âm thầm cũng cố giữ một mái nhà.
Trước những vụ bạo hành trẻ em gây rúng động, bà mẹ có con nhỏ thêm bất an khi phải gửi con để đi làm.