Vợ em lười lắm!

19/02/2019 - 15:13

PNO - Đàn ông một việc đi làm kêu việc to. Phụ nữ nghìn việc không tên thì lại là chuyện nhỏ... Vợ than một chút thì lại nói ở nhà mỗi trông con làm gì đâu mà mệt. Đúng là đời...

Tối, em trai sang nhà tôi. Nó nằm vật ra sofa vẻ mệt mỏi. Hỏi thì nó nói hai vợ chồng vừa gây nhau, rằng vợ em càng ngày càng lười biếng, chậm chạp mà góp ý không nổi. Hôm nào chồng đi làm về, nhà cửa cũng bừa bộn, có khi cái áo con trớ còn trên ghế chưa kịp giặt mùi chua loét... góp ý thì mặt bí xị. Hôm nay thì em bực quá nên nói cho một hồi rồi bỏ sang đây. Đàn bà gì đâu cả ngày ở nhà mà không dọn dẹp nổi sẽ nhà cửa, có hôm chồng về cơm nước còn chưa nấu nổi. Trông mỗi đứa con thôi mà chồng về còn phải phụ việc nhà mới xong... Nghe nó “kể tội” vợ mà tôi cũng thấy vợ nó đúng là chẳng làm được gì thật. Tôi thở dài, không muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa, nên bỏ xuống bếp gọt ít hoa quả. Chồng tôi ngồi động viên em.

Vo em luoi lam!
Ảnh minh hoạ

Một lát tôi mang đĩa hoa quả lên, thủng thẳng hỏi: “Em đi làm giờ lương được bao nhiêu một tháng?”. Nó hơi ngạc nhiên vì có lẽ thấy câu hỏi của chị gái chẳng ăn nhập gì với nỗi ấm ức của nó. Nhưng nó vẫn trả lời: “sao vậy chị? Lương em giờ gần bảy triệu”. Tôi nhẩn nha: “Vợ em nghỉ có chế độ đúng không?”. “Dạ có chị”. “Vậy chị bảo này nhé, cậu xin nghỉ không lương một tháng đi. Chị trả cậu tám triệu, mai cậu đến trông con cho chị. Em không phải làm gì cả. Chỉ cần bế nó đi chơi, dỗ nó khi nó khóc, nấu đồ ăn cho nó (theo thực đơn chị kê sẵn). Vừa nấu vừa phải chạy ra chạy vào chơi với nó. Cho nó ăn, nó sẵn sàng nôn trớ bất cứ lúc nào. Vì thế em bón sao cho khéo để con chị được ăn no cái bụng. 

Lúc mình ăn cơm nó không chịu ở một mình đâu. Kiểu gì nó cũng giãy nảy lên đòi ngồi chung bàn đấy. Em vừa ăn, vừa bế nó nhé! 

Đấy là mấy việc cơ bản. Còn lúc nó ngủ, em giặt mấy cái quần áo bẩn. Sau đó em đi lau dọn nhà, cọ nhà vệ sinh, online bán hàng kiếm tiền với chị. Buổi sáng chỉ có việc thế thôi, trưa cũng thế và chiều cũng vậy. 

Em trai tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Em kinh mấy việc đấy lắm chị ơi!”. “Đấy, em thấy chưa? Đấy mới là tả qua thôi đấy. Lúc làm mới thấm. Đừng tưởng đi làm được mấy triệu mà ra oai. Này em, đàn bà họ chỉ ước đàn ông có hai cái bầu sữa, kiểu gì họ cũng váy vóc tung xòe mà trốn đi làm ngay...”

Vo em luoi lam!
Ảnh minh họa

Chồng tôi nghe vợ nói tủm tỉm cười, còn thằng em thì ngồi đần mặt. Trời ơi, tôi chỉ muốn đánh cho nó tỉnh ra thôi. Là chồng mà không biết thương vợ con gì hết. Em dâu mổ đẻ, thiếu sữa, thằng bé con quấy khóc. Bà nội, bà ngoại đều đau yếu không giúp được. Từ khi thằng bé được hơn hai tháng là hai mẹ con tự trông nhau. Nó xác định bao giờ đi làm mới thuê người, thế mà gặp đúng ông chồng vô tâm. 

Sinh ra làm đàn bà vốn dĩ đã thiệt thòi hơn rồi, lại gặp đúng người chồng không hiểu, không cả sự thông cảm. Thật, tôi là chị gái mà còn muốn bạt tai nó, thì hẳn là em dâu đau lòng lắm. 

Đàn ông một việc đi làm kêu việc to. Phụ nữ nghìn việc không tên thì lại là chuyện nhỏ... Vợ than một chút thì lại nói ở nhà mỗi trông con làm gì đâu mà mệt. Đúng là đời...

Chồng tôi phụ họa cùng tôi góp ý. Em tôi chừng cũng nghe ra. Tôi bảo: “Tốt nhất đêm nay em thức trông con, pha sữa, thay bỉm cho con một đêm thôi, mai xem em có thấy mệt không?”. Nó im, không còn thấy hùng hổ như lúc mới sang nhà nữa.

Đêm ấy, tôi thấy em dâu nhắn tim cám ơn, rồi kể chồng về xin lỗi em vì lâu nay đã vô tâm, rồi phụ em dọn dẹp chăm bé... em thấy vui lắm chị à. 

Ừ, vậy là vui rồi. Em dâu tôi vốn hiền, biết cư xử trên dưới. Cũng may khi chồng nóng nó im, chứ không biết đâu mà lần...

                                                        Thuỳ Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI