PNO - Tôi đề xuất, nếu anh chị tiếp tục ở lại thì đưa Bảo về quê ở với ông bà nội nhưng chồng tôi không đồng ý.
Chia sẻ bài viết: |
anh tôi 19-11-2023 15:13:43
li dị đi
Haile 11-11-2023 17:35:44
Mai mốt a chị về mà thằng con học kém hoặc bỏ học thì sẽ trách vợ chồng e ko quan tâm dạy dỗ cháu, còn thằng cháu sẽ tố vợ chồng e đối xử tệ với nó, bỏ bê nó, thế là các e mang tiếng mang tội với nhà a chị và về cả tai bố mẹ chồng
Tố Nga 08-11-2023 14:56:26
Mang con về nhà mẹ đẻ ở. Yêu cầu chồng chia sẻ k tế để nuôi con. Để cho anh ta đi làm, tự lo ăn uống học hành chi phí các kiểu cho 2 chú cháu. Khi bạn sinh yêu cầu anh ta chăm cả bé lớn. Để xem anh ta chịu đc bao nhiêu lâu???
dolphinnguyen 06-11-2023 18:28:30
Bạn tạm về nhà mẹ ở. Để chồng tự chăm cháu. Làm một quyển sổ, mua gì cho cháu cũng ghi vào và cho cháu biết đã tiêu bn tiền bố mẹ cháu gởi về để cháu ý thức nỗi nhọc nhằn của cha mẹ cháu và của cả cô chú
Người qua đường 06-11-2023 17:04:31
Bạn chả có gì sai cả. Lời hứa lo cho 3 năm cũng đã thực hiện rồi. Máu mủ ruột rà thì cũng chỉ là máu mủ của chồng. Bạn vầy là quá mức tình nghĩa & chịu khó rồi. Nhưng xem ra ko ai trân trọng, bạn có tiếp tục cày cái thân ra lo cho người ta thì cuối cùng cũng chả được gì đâu, thậm chí có khi còn ăn chửi nữa cũng nên.
Tình cảnh gia đình và vợ con như vậy mà chồng bạn còn muốn đèo bòng cục nợ thêm nữa bất chấp sức khỏe thế chất & tinh thần của vợ, thì cái bạn cần xem lại ko phải là đưa ai nuôi cháu mà là người chồng này có thật sự muốn làm bạn đời với bạn hay ko, hay là anh ta chỉ cần 1 osin ko công cho bản thân và gia đình nhà anh ta. Anh ta thương cháu, vậy tình thương và sự thông cảm cho người bạn đời của anh ta ở đâu? Chẳng thà cháu anh ta mồ côi, hay ba mẹ anh ta đau yếu, còn có thể nhờ bạn phụ được, đằng này...
Tôi biết quyết định ngày đó của mình khá vội vã và nhẫn tâm, nhưng tôi đã không thể làm gì khác, khi chỉ có một mình.
Tôi giải thích với con, tiền ủng hộ dù ít dù nhiều, miễn vừa sức mình thì đều đáng quý.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai, khi con trưởng thành, tôi không thể sống dưới sự giám sát của nhà chồng mãi được.
Khi ngoài trời gió bão tàn khốc, nếu không có ngôi nhà để trú, người ta sẽ ra sao?
Khi trả hết nợ ngân hàng, tôi mới biết hạnh phúc vợ chồng ra sao. Hay nói cách khác, hạnh phúc của cuộc hôn nhân đã bị tiền nong đè bẹp.
Nhìn lại bao nhiêu năm qua, anh mất nhiều hơn được, thứ duy nhất vững vàng chỉ có tổ ấm nhỏ.