PNO - Tôi đề xuất, nếu anh chị tiếp tục ở lại thì đưa Bảo về quê ở với ông bà nội nhưng chồng tôi không đồng ý.
Chia sẻ bài viết: |
anh tôi 19-11-2023 15:13:43
li dị đi
Haile 11-11-2023 17:35:44
Mai mốt a chị về mà thằng con học kém hoặc bỏ học thì sẽ trách vợ chồng e ko quan tâm dạy dỗ cháu, còn thằng cháu sẽ tố vợ chồng e đối xử tệ với nó, bỏ bê nó, thế là các e mang tiếng mang tội với nhà a chị và về cả tai bố mẹ chồng
Tố Nga 08-11-2023 14:56:26
Mang con về nhà mẹ đẻ ở. Yêu cầu chồng chia sẻ k tế để nuôi con. Để cho anh ta đi làm, tự lo ăn uống học hành chi phí các kiểu cho 2 chú cháu. Khi bạn sinh yêu cầu anh ta chăm cả bé lớn. Để xem anh ta chịu đc bao nhiêu lâu???
dolphinnguyen 06-11-2023 18:28:30
Bạn tạm về nhà mẹ ở. Để chồng tự chăm cháu. Làm một quyển sổ, mua gì cho cháu cũng ghi vào và cho cháu biết đã tiêu bn tiền bố mẹ cháu gởi về để cháu ý thức nỗi nhọc nhằn của cha mẹ cháu và của cả cô chú
Người qua đường 06-11-2023 17:04:31
Bạn chả có gì sai cả. Lời hứa lo cho 3 năm cũng đã thực hiện rồi. Máu mủ ruột rà thì cũng chỉ là máu mủ của chồng. Bạn vầy là quá mức tình nghĩa & chịu khó rồi. Nhưng xem ra ko ai trân trọng, bạn có tiếp tục cày cái thân ra lo cho người ta thì cuối cùng cũng chả được gì đâu, thậm chí có khi còn ăn chửi nữa cũng nên.
Tình cảnh gia đình và vợ con như vậy mà chồng bạn còn muốn đèo bòng cục nợ thêm nữa bất chấp sức khỏe thế chất & tinh thần của vợ, thì cái bạn cần xem lại ko phải là đưa ai nuôi cháu mà là người chồng này có thật sự muốn làm bạn đời với bạn hay ko, hay là anh ta chỉ cần 1 osin ko công cho bản thân và gia đình nhà anh ta. Anh ta thương cháu, vậy tình thương và sự thông cảm cho người bạn đời của anh ta ở đâu? Chẳng thà cháu anh ta mồ côi, hay ba mẹ anh ta đau yếu, còn có thể nhờ bạn phụ được, đằng này...
Cả xóm ai cũng biết anh Tuấn ngoại tình, chị Mai đứng giữa ranh giới ly hôn hoặc tha thứ. Cho đến ngày con gái hỏi chị Mai một câu hồn nhiên.
Với thế hệ chúng tôi, niềm vui lớn nhất là được thấy ba mẹ bình an chứ không phải của cải ông bà để lại.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?