PNO - Mọi người đi đón tôi cũng năm bảy lý do, không hẳn vì nhớ thương sau nhiều năm xa cách mà có khi do cái mác “Việt kiều” của tôi.
Chia sẻ bài viết: |
son le 23-01-2020 09:36:58
Tôi mỗi khi về hay đi khỏi Việt Nam đều tự lo một mình không muốn ai đưa đón, tâm lý ngày xưa Việt kiều chưa về VN nhiều thì bỡ ngỡ cái quan trọng là hệ thống liên lạc không như bây giờ nên người thân đón vì sợ bị trấn lột. Còn người ở việt Nam bây giờ thu nhập cao như bạn Bao Công nói thì thật chúc mừng, đáng ngưỡng mộ. Còn riêng danh xưng Việt kiều khg phải thích mà là bị gắn cho (ngày xưa giá cả dịch vụ cho Việt kiều cao hơn người trong nước), người trong nước bây giờ thu nhập cao mà kiều hối hàng năm trên mười mấy tỷ USD cái nầy có lẽ nên xét lại vì thật ra để có tiền gởi về họ phải hạn chế tiêu xài và làm việc rất vất vả. (còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.)
bao công 20-01-2020 15:19:00
Những cái kiểu đón như thế này thì trước đây khoảng 20 năm là có, giờ thì bớt nhiều lắm rồi chỉ còn ở những gia đình thất nghiệp, những người như tác giả đã nói là đi đón không phải vì thương nhớ mà vì quà cáp, tiền đô Bây giờ ở Việt Nam những người có thu nhập tiền tỷ hoặc vài trăm triệu một tháng không phải là ít còn tầm vài chục triệu một tháng thì đếm không xuể thậm chí còn mua nhà bên Mỹ, bên Singapore vài triệu đô 1 căn, mua xe hơi 5, 10 tỷ 1 chiếc là chuyện thường. Tác giả 5 năm mới về Việt Nam 1 lần nên sự hiểu biết về đất nước đương nhiên là lạc hậu và có vẻ còn thích cái danh xưng Việt kiều.
Sống dễ thì sự ra đi sẽ dễ dàng. Đơn giản vậy thôi, nhưng để hiểu và làm được, cần quá trình rèn luyện.
Nếu tôi nói ra, liệu mẹ chồng tôi có thể chịu đựng và vượt qua?
Không biết anh bắt đầu có vấn đề khi bước qua tuổi trung niên hay chị trở nên khó tính?
Cuối năm, không khí gia đình trong nhà tôi căng thẳng chỉ vì chuyện tiền. Vợ chồng đi làm quanh năm nhưng chẳng dành dụm được đồng nào.
Tôi nhớ mãi lời bố nói với mình như vậy. Bố muốn nhắc nhở con cháu khi ở tuổi trẻ phải nỗ lực phấn đấu để có thành quả sau này.
Giáng sinh năm sau, chị được tin cô gái ấy đã lấy chồng, để bé Su lại cho nhà ngoại nuôi. Chị len lén thở phào.
Bác Tân không bao giờ nhắc đến những đứa con nào khác ngoài cô Ngọc, vì họ không kiếm được nhiều tiền.
Tôi từng phản kháng nhiều, nhưng cuối cùng đành cam chịu khi bản thân chẳng còn nắm kinh tế gì trong tay.
Chị thật không ngờ những lời nói trong lúc thiếu kiềm chế của mình đã hằn sâu trong con như một vết sẹo khó phai.
Tình yêu chân thành chỉ được thử thách qua ngày dài tháng rộng, qua những nhọc nhằn, bộn bề của cuộc sống...
Sau lần thứ ba bị ngất khi gần chồng, vợ tôi bắt đầu sợ chết và sợ luôn chuyện vợ chồng
Chú giao hết tài sản cho anh Bình, dặn anh muốn chia cho các em thế nào tuỳ ý. Vô tình, chú đặt gánh nặng lên anh Bình.
Có sức khỏe là có tất cả, muốn có sức khỏe phải tin rằng, việc gì rồi cũng qua.
Tôi nhớ, mỗi ngày đi làm về, vợ đều khóc, đêm mất ngủ vì căng thẳng do công việc quá nhiều.
Một cuộc tình trong bóng tối thường kết thúc bằng gì? Có phải hai bên luôn chia tay êm thắm, đường ai nấy bước và trả người kia về đúng bến bờ?
Tuổi già mỗi nhà mỗi cảnh, miễn sao người trong cuộc thấy vui. Ngủ riêng hay chung không quan trọng, quan trọng là lòng còn hướng về nhau.
Có bao giờ bạn nghĩ đôi tay người mình yêu vung thành nắm đấm, giáng xuống bạn?
Chúng ta nên cởi mở với nhau khi nói đến đoạn kết của đời mình, một cái "ải" mà ai rồi cũng phải qua. Chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn.