PNO - 20 năm qua tôi đã làm xong trách nhiệm của một đứa con gái lớn với gia đình. Giờ tôi sẽ sống cho mình và gia đình nhỏ của mình. Nghĩ vậy, nhưng tôi biết vết thương lòng của mình còn sâu lắm.
Chia sẻ bài viết: |
Ngọc Quang 09-11-2022 17:46:17
Làm cha làm mẹ là phải công bằng với con cái. Như cha mẹ trong câu chuyện này là không được, tham tiền, khi nghèo không lo được cho con, phải để con lấy chồng xa (kiểu bán con lấy tiền) rồi mặc nhiên cho đó là công cụ kiếm tiền cho cả gia đình. Đến khi nhiều tiền vẫn cho đó là công cụ kiếm tiền, không nghĩ đó là con. Cha mẹ kiểu này về già có tiền chưa chắc đã sung sướng đâu.
Nguyễn đình 09-11-2022 12:20:02
Như mình cũng vậy khi khó khăn trắc trở họ tìm tới mình, xong rồi khi vui sướng họ không nhớ mình là ai!
Nguyễn Thành nghĩa 08-11-2022 18:12:54
Sao mà giống trường hợp của vợ tôi vậy trời. Đau lòng
Hoanganh 08-11-2022 14:53:03
Bạn ơi đừng buôn mà bị ốm đó, tôi cũng gống như bạn chỉ khác là con cả của bà mẹ đã qua đời lúc tôi 3 tuổi. Khi chia đất tôi cũng không có phần. Nghĩ cũng buồn, xong nghĩ mình hãy tự lực bạn a. Hãy thanh thản đi coi như bố không có gì cho các con cả. Chúc bạn hãy sống vui vẻ và không nghĩ về tiền bán đất của bố mẹ. Trách nhiệm của bạn với đấng sinh thành đã hoàn thành
Cô sauha 06-11-2022 09:10:51
Đúng đấy ,khi mình còng lưng lo cho gia đình thì giá đình mặc nhiên mình ổn ,khá rồi và chẳng ai lo cho mình và còn giao thêm trách nhiệm.....
Tnth6868 05-11-2022 14:39:03
Nếu bạn không có khó khắn quá về kinh tế thì hãy buông bỏ, con người và sức khoẻ của bạn mới là quan trọng. Sự hy sinh của bạn đối với gia đình hãy lấy đó làm bài học cho con của bạn. Dạy nó làm người
Trịnh quang hưng 04-11-2022 19:08:43
Bạn đừng buồn. Ông trời có mắt sẽ lo cho bạn. Còn những đứa không có não, có cho nó tiền thì suốt đời cũng nghèo thôi
Khuất Sơn Hà 04-11-2022 14:28:11
Nhân quả cả thôi! Giúp đỡ ai thì cũng phải đúng và có giới hạn kẻo là tiếp tay cho giặc biến người thân thành người xấu, những kẻ vong ân bội nghĩa và ích kỷ
Hoà Nguyễn 04-11-2022 11:20:51
Xin chia sẻ cùng chị. Tôi đọc mà cũng thấy chua xót vô cùng. Chị đã hi sinh cả tuổi thanh xuân vì gia đình mình nơi đất khách quê người nhưng khi sung sướng, ấm no họ lại "quên" mất chị. Phận làm con mình không thể đòi hỏi và như chị nói, hãy buông bỏ đi chị ạ. Chị đã hoàn thành trách nhiệm của một người con, người chị cả. Giờ là lúc chị sống cho mình, cho người chồng tốt bụng và những đứa con ngoan. Giờ đây mọi việc lớn nhỏ ở VN chị không liên quan nữa, đứng tránh sang 1 bên. Với cha mẹ, ngày lễ Tết cần thì chị gọi điện thăm hỏi vài câu cho phải đạo. Dù là máu mủ ruột thịt nhưng khi người ta đã không nghĩ đến mình thì mình cũng đừng nghĩ đến họ quá nhiều. Chúc chị suy nghĩ tích cực và hãy sống nhẹ nhàng vui vẻ bên gia đình nhỏ chị nhé.
Hoabg Le 04-11-2022 10:52:35
Hai ông bà xử sự như vậy là không được rồi. Tiền bạc thì đã là một chuyện rồi , nhưng như thế thì con cái nó cảm giác mình như người ngoài , chạnh lòng...
Bùi Cải 04-11-2022 08:46:26
Đúng là đau buồn. Dù con có là tỷ phú cũng phải có phần. Ông bà già rồi mà suy nghĩ vẫn quá nông cạn. Đánh nhau chia gạo chào nhau ăn cơm là vậy.
Son VuNgoc 04-11-2022 04:22:58
Chuyện đắng lòng. Sự thật mất lòng, xảy ra hàng ngày, có những lúc phải biết cách khắc phục để được sống cho mình.
Lam 03-11-2022 22:00:49
Tội nghiệp bạn quá. Ông trời sẽ có mắt và công bằng. Bạn sẽ có tương lai, hậu vận tốt. Mình mua 2 nhà đều bố mẹ đứng tên. Rồi chị gái âm thầm cùng bố mẹ bán đưa hết tiền cho chị mà mình ở gần cũng k hề biết. Khóc không nổi với ruột thịt của mình. Giờ mình sống cho mình và gia đình nhỏ của mình thôi
Lê tuấn 03-11-2022 20:02:48
Bố mẹ như vậy là không được. Kể cả các đứa em. Sống và cư xử như vậy. Không biết lương tâm như thế nào???
Huỳnh Lộc Toàn 03-11-2022 19:14:03
Coi như là xong bổn phận với gia đình,còn về sau nhà ai nấy lo đâu lo mãi được, mình làm phải gặp phải,ở đời nhiều chuyện nó bạc bẽo lắm
Tôi không hận dì ghẻ, cũng không oán trách quãng đời lao đao. Tôi cảm ơn biến cố đã tạo nên tôi hôm nay: mạnh mẽ và không ngại khó khăn.
Lời "khẩu nghiệp" vô căn cứ đang ngày càng lan rộng, gieo rắc tai ương cho không ít người.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.
Ở tuổi 75, bà ngoại tôi vẫn ngày ngày chăm bẵm, lo cho cậu con út đã ngoài 40 tuổi.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.
Mẹ vợ gọi điện, anh nói: “Con không muốn bỏ vợ, bỏ con. Nhưng nếu Lan thật sự muốn đưa đơn, con sẽ ký”.
Nếu một ngày con yêu người đồng giới thì anh/ chị sẽ suy nghĩ và có động thái như thế nào?
Con chị đã lớn, hẳn con sẽ hiểu, muốn nhận yêu thương chân thành và hạnh phúc con cần phải làm gì?
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.