“Mùa Covid-19 giúp chúng ta nhận ra nhiều điều. Đứng trước sự sống và cái chết, tiền bạc không còn là nhất nữa, quan trọng hơn hết vẫn là sức khỏe. Những lúc thế này, mới cảm nhận rõ rệt tấm chân tình mọi người dành cho nhau. Thế nên yêu ai thương ai thì đừng ngại bày tỏ, giận hờn làm gì cho trống trải thêm”.
Đó là câu nói của cô đồng nghiệp lớn tuổi ở cơ quan, khi kể em nghe chuyện hai mẹ con phải thui thủi mùa dịch bệnh, trong khi chồng thì đi làm xa. Cô đã lo lắng, thương nhớ chồng mình biết bao.
Bất giác, em cũng khựng lại một lúc để “suy xét” chuyện chúng mình. Vì em dỗi anh cũng hơn một tuần rồi. Mặc cho anh năn nỉ thăm hỏi đủ kiểu, em cũng không thèm hồi âm. Thực ra là em rất nhớ anh, nhưng mà em cứ hành hạ anh như vậy đó, “để lần sau còn để ý mà không vô tâm với người ta nữa”.
Kể cũng lạ, cả anh và em đều không thể ngờ rằng hai đứa lại thương nhau. Hơn em một tuổi nhưng anh điềm đạm, suy nghĩ thấu đáo, còn em thì vẫn đành hanh, trẻ con, không giữ được bình tĩnh mỗi khi nổi cơn nóng giận.
Mà lý do em dỗi có gì to tát đâu, toàn chuyện áp lực công việc của em, rồi “anh ơi người này làm vầy làm kia với em”, không có chuyện gì liên quan tới anh cả, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe và phân tích cho em hiểu. Ấy vậy mà em có bao giờ đón nhận thành ý đó đâu.
Em hay dỗi ngược lại anh: “Em lúc nào cũng đầy nhược điểm trong mắt anh, vậy thôi cứ kệ, đừng ai quan tâm làm gì”. Nhìn anh nhẹ nhàng với học sinh, với bạn bè, em lại lên cơn tỵ hiềm: “Chẳng bao giờ nghe anh chê họ hết, toàn thấy chê em thôi”. Nhiều lúc ngẫm lại em thấy mình vô lý quá.
Em rất dễ tổn thương bởi những gì người khác nói không đúng về mình, trong lúc em buồn bao nhiêu thì anh cứ đủng đỉnh: “Cứ lo làm tốt việc của mình đi”. Thế là em lại gào lên: “Anh không thương em, chưa bao giờ thấy anh nói anh thương em, chưa bao giờ thấy anh thừa nhận em là người yêu trước mọi người, đi ra đường anh cũng không chịu nắm tay em…”.
Anh đi học xa, chúng ta cách nhau năm giờ bay. Cái hẹn qua thăm anh lại dở dang bởi mùa Covid-19. Mỗi ngày đọc tin tức về số người nhiễm bệnh tăng, dự báo tình hình ngày càng phức tạp là em lại bồn chồn, lo âu vì chúng ta không thể gặp nhau như dự kiến.
Còn anh vẫn tỉnh queo: “Lo giữ sức khỏe và làm việc tốt”. Em ngồi thẫn thờ, rớt nước mắt, và lại tiếp tục suy diễn: tại sao em nhớ anh đến vậy, mong ngóng gặp anh từng ngày, còn anh thì không?
Càng nhớ anh, em lại càng hay cà khịa, kiếm chuyện với anh. Cứ hôm nào không thấy anh nhắn câu nhớ thương là em lại lên cơn. Có lần anh thắc mắc: “Ủa, anh phải la lên cho cả thế giới biết là anh thương em hả? Sao em đã biết anh thương em rồi mà cứ bắt anh phải nhắc lại hoài?”.
|
Ảnh minh họa |
Chúng mình đã cùng nhau đi qua nhiều biến cố, và hầu hết những lúc em gặp chuyện, anh đều bên cạnh định hướng, hỗ trợ để em vượt qua khó khăn. Anh chưa từng nói thương em mà chỉ quan tâm bằng hành động. Trước khi anh đi, thấy ba-lô máy tính của em hư, anh âm thầm mua cái khác và mang sang nhà, còn dặn để đồ nhẹ thôi.
Thấy em đi công tác dài ngày, đồng nghiệp chụp hình lên Facebook, anh chú ý đến từng chi tiết trên gương mặt em. Thấy mắt em sưng vì thiếu ngủ, mặt nổi mụn, anh tự động đặt mua mặt nạ và nhắn em chú ý điện thoại nhận hàng.
Đi kèm theo đơn hàng đã xác nhận gửi qua Zalo, anh nhắn: “Anh không muốn em quá vất vả, cũng không cần em phải quá xinh đẹp, anh chỉ muốn em có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe mạnh, da dẻ khỏe khoắn, tinh thần rạng rỡ, là tự nhiên em sẽ có khí chất”.
Mùa dịch này, anh chẳng dặn dò như bao đôi yêu nhau vì em lớn rồi, anh chỉ ngắn gọn: “Cẩn trọng hết mức, chú ý sức khỏe”. Anh kiệm lời đến nỗi làm em phát quạu: “Sao anh nói chuyện với người yêu mà như người ngoài thế. Không thương em thì thôi, đừng có làm mất thời gian của nhau”.
Em hay dỗi vô lý như vậy, trong lúc biết rằng công việc của anh còn áp lực hơn em nhiều lần. Ngẫm lại em thấy mình quá đáng hết sức.
Em vội cầm điện thoại lên nhắn cho anh. Anh hồi đáp bằng một tin nhắn “dài nhất thế kỷ”: “Em biết vì sao anh hay la rầy, hay góp ý cho em không? Em biết vì sao mỗi lần em giận hờn vô cớ, mặc dù rất bực bội nhưng anh vẫn xuống nước dỗ ngọt em không? Là vì anh thương em”.
Đọc tin nhắn đó tự dưng nước mắt em chảy dài. Thôi từ nay em không dỗi nữa, sẽ ngoan. Để mùa dịch này qua mau, em tập trung cho dự án của mình, tranh thủ học thêm nhiều điều mới. Khi anh về, sẽ là em của một phiên bản khác.
Chúng mình cùng tin tưởng, vun đắp tri thức, cầu mong bình an sức khỏe cho mọi người, và hy vọng ”cô Vy” đi thật xa để mình còn sớm gặp lại nhau, anh nhé!
Hà Khuê