Huê về nhà mẹ, một mình, từ khi theo chồng lên phố. Đây là lần thứ mấy, Huê cũng không nhớ. Huê mới lấy chồng hơn một năm thôi. Mấy lần về trước, Huê thường gật đầu chào, nếu thấy mẹ lui cui cạnh mé giếng, ở vạt rau hay đang quét cái sân rồi lủi ngay vô buồng, nằm khóc.
Hôm nay thì mẹ còn ở ngoài đồng. Trưa tròn bóng rồi. Bếp lạnh tro tàn. Con mèo lười nằm trong xó ư ử. Huê cầm chổi, quơ vội mấy sợi rơm vương vãi khắp bếp. Mấy con gà mái mơ bới tìm thóc sót thấy người bay loạn xạ.
|
Ảnh minh họa |
Cơm đã chín. Nồi cá đồng kho dưa hâm lại. Mớ rau tập tàng hái vội ngoài vườn đã luộc. Mẹ vẫn chưa về. Huê ngồi ngoài hiên, lấy cái gương con từ túi xách, soi mặt. Vết bầm bên má còn sưng, ran rát. Nhớ lời mẹ dạy, để mau tan máu bầm, Huê đã chườm nước đá, sau đó đắp muối hạt mà chẳng ăn thua.
Lát mẹ về thế nào cũng lắc đầu, xót xa chứ không hỏi vì sao. Hình như mẹ đã hiểu được phần nào khi Huê về một mình. Ngay lần đầu Huê về, mắt sưng húp, nói không ra tiếng, cứ uất ức. Đêm ấy, mẹ ôm ngang hông Huê dỗ dành. Rồi mẹ nói như thể nói cho bản thân. Ngày xưa, bà nội con… mà thôi… bà nội cũng trần ai khi làm dâu bà cố lắm.
Nói xong, mẹ cầm tay Huê đưa lên đầu mình, rà tìm vết sẹo lõm xuống sau gáy. Từ đó, lần sau về với mẹ, Huê nín thinh. Trước mặt mẹ, Huê luôn cố tỏ ra vui vẻ, không muốn mẹ buồn phiền vì mình. Nhưng làm sao Huê giấu được mẹ khi bà cũng từng trải qua những năm tháng làm dâu.
Mẹ về khi Huê đang lau chùi bàn thờ. Di ảnh cha nhìn mãi ánh nhìn độ lượng, hiền từ. Huê nhiều lần bật khóc bởi ánh mắt đó. Giá như cha còn sống Huê sẽ níu tay cha và cứ thế hỏi ông những câu mà suốt một năm qua Huê không sao tìm được lời đáp. Về người cha chồng nát rượu. Về gã chồng có học nhưng vô tâm. Đàn ông không nhiều người giống cha. Họ toàn thực dụng và gia trưởng...
- Con về chơi có lâu không?
Mẹ vẫn một điệp khúc này, nghe mãi nhưng không chán. Huê nhìn mẹ, cười. Nụ cười của Huê gượng gạo đến nỗi cô tự trách mình sao đóng kịch tệ quá. Mẹ rửa tay chân qua loa rồi cho gà ăn. Đàn gà dáo dác rồi ào tới tranh nắm thóc mẹ vừa vãi xuống. Huê nhìn chúng, thấy lòng chênh chao.
Con mái mơ khôn thiệt, cứ mổ từng hạt thóc rồi nhả ra cho mấy con gà con ngu ngơ, chạy lăng xăng kiếm tìm. Con gà mẹ sẵn sàng xù lông, xòe cánh khi bọn gà kiến choai xâm lấn lãnh thổ. Mẹ trộm liếc Huê khi thấy cô nhìn không chớp mắt. Rồi thở dài. Huê lấp liếm:
- Ăn cơm thôi mẹ, con đói lắm rồi!
Dù Huê cố tình xõa tóc xuống che bớt vết bầm nhưng mẹ vẫn phát hiện. Mẹ chỉ nhìn chứ không hỏi han gì, khác với mọi lần. Xới cơm cho Huê, mẹ gắp thêm nửa con cá đồng kho mặn bám đầy váng mỡ, béo ngậy. Mẹ ngập ngừng:
- Trông con xanh xao lắm, liệu mà ăn uống cho đủ chất.
Nghe mẹ nói, Huê chỉ muốn buông đũa mà khóc. Nhưng cô kìm lại như bao lần.
- Mẹ, con về ở luôn với mẹ nhé!
Nói xong, Huê òa khóc.
Đêm, trong căn phòng quen thuộc thời thiếu nữ của Huê, hai người đàn bà rủ rỉ tâm sự mãi đến khuya. Ánh trăng cuối tháng vàng úa, nghiêng nghiêng soi vào khung cửa sổ cũ kỹ, mất song.
Mẹ vô tình sờ bụng Huê. Phẳng lì và lạnh lẽo sau lớp áo mỏng. Huê giật mình xoay mặt vào vách. Mẹ vuốt tóc Huê chứ không thêm một lời nào nữa. Còn Huê thì trằn trọc, nước mắt lưng tròng.
Đã là ngày thứ ba nhưng điện thoại Huê vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn từ chồng. Huê đã gọi trước khi ra khỏi nhà nhưng không liên lạc được, chỉ để lại tin nhắn. Lúc đó mẹ chồng lên chùa. Cha chồng còn ngủ mê mệt sau trận nhậu tới bến với mấy ông hàng xóm đêm qua.
Chuyện chồng không nhắn tin hay gọi cho Huê cũng rất bình thường. Huê cảm giác gã không có tình yêu với mình. Hoặc nếu có thì đấy không phải tình cảm vợ chồng mà là sự đồng cảm trong một thời điểm thích hợp rồi vội vã cuốn vào nhau. Sau giây phút thăng hoa, ngỡ rằng yêu đương ấy, họ đã rời ra, ngoảnh mặt.
- Có con đi, mẹ con thủ thỉ với nhau cho vui cửa vui nhà!
Mẹ bảo khi ngồi chải tóc cho Huê. Mái tóc đen dài vừa mới gội bồ kết, hương nhu, lá bưởi thơm nồng nàn. Huê nghiêng đầu cho tóc xõa xuống. Nắng sớm rọi bậc thềm, ấm áp. Huê định nói một câu gì đó để mẹ yên tâm thì bà lại hỏi:
- Nó đi miết hả con?
- Dạ!
Huê trả lời thật khẽ, giọng uất ức. Chồng Huê đi nhiều nhưng khi không đi cũng tìm cớ gặp bạn bè để khỏi ăn cơm nhà. Ban đầu Huê đợi nhưng sau thấy cơm canh nguội lạnh mà mình lại đói, nên thôi. Huê ăn một mình rồi dọn dẹp bát đũa. Có hôm chồng về, viện cớ Huê không đợi cơm nên hoạnh họe. Huê cãi lại thì bị cha chồng chửi. Huê làm thinh để hai cha con họ tha hồ tức tối, chì chiết.
Có một đứa con, Huê mong lắm chứ, nhưng làm sao được. Lần về nhà mẹ đầu tiên, Huê đã nghén. Mẹ mừng lắm, mua nhiều thứ bồi bổ cho cô. Mẹ chồng cũng bớt đi chùa, đỡ đần việc nhà với Huê. Chỉ gã chồng là thờ ơ và cha chồng thì chìm trong những cơn say không biết trời trăng gì cả.
Ông bất đắc chí, hận cho thế thái nhân tình. Về hưu chưa đầy tháng là bị quay lưng ngay. Mấy người trước kia còn chạy vạy, cạy cục này nọ giờ gọi điện không thèm bắt máy, gặp nhau ngoài đường qua loa mấy câu rồi lấy lý do bận họp mà thoái thác.
Ông mất niềm tin người ngoài mà về trút giận cho người nhà. Huê, lúc đầu ngạc nhiên nhưng sau đó thì hiểu. Hiểu nhưng cũng không thể chia sẻ mà chịu nhiều oan ức. Chỉ cái bát trơn tuột rơi xuống sàn bể mà ông đã tát Huê. Cô xây xẩm mặt mày, choáng váng, ngã nhào. Cái thai vừa tượng hình tổn thương và không giữ được. Huê về với mẹ để khóc, để nguyền rủa cuộc đời sao dồn cô vào hoàn cảnh ngang trái.
Điều Huê không ngờ lại xảy đến. Mẹ chồng đón xe xuống thăm. Bà buồn bã nói chuyện với mẹ lúc Huê ra chợ mua thức ăn cho bữa trưa. Thấy Huê về đầu ngõ, mẹ chồng đứng bật dậy, nước mắt ngắn dài, hình như không nén nổi:
- Con, sao mà dại dột thế, có gì nói với má chứ!
Bà cứ cầm tay Huê, run run. Lần đầu tiên, Huê nhìn cận mặt mẹ chồng. Phúc hậu, hiền từ nhưng buồn lắm. Huê cứ để yên tay mình trong tay bà, lòng miên man, suy nghĩ. Có lẽ, bà cũng như mình, nhiều đau khổ nhưng cố giấu.
Ở với nhau dưới một mái nhà nhưng hai người ít khi tâm sự. Họ chỉ nói chuyện khi cùng dọn dẹp, bếp núc. Bữa cơm dọn ra, ai cũng ăn nhỏ nhẹ và chưa bao giờ hỏi han điều gì, ngay cả việc ai đó biếng ăn, bỏ đũa sớm.
- Chồng con bản chất là tốt nhưng bị nhồi nhét tính gia trưởng đến cực đoan từ ba nó, còn ba nó thì ảnh hưởng từ ông nội. Má biết con khổ tâm. Nhưng bỏ đi không phải là cách giải quyết tốt. Tai tiếng lắm con ơi!
Mẹ chồng chân thành, khiến Huê xúc động. Huê biết là sai nhưng cố níu để sống với hiện tại thì cô không thể.
Mẹ ngồi nghe và lên tiếng:
- Má con nói phải đấy. Hãy về trên ấy. Mẹ tin mọi điều sẽ tốt đẹp.
Quay sang bà sui gia, mẹ tha thiết:
- Chị thông cảm mà bỏ qua cho con. Nó còn trẻ người non dạ lắm.
Huê cắn răng, mặt cúi xuống, thổn thức. Nỗi đau của mình giờ đang cuộn trào trong lòng mẹ. Có người đàn bà nào lại ngoảnh mặt khi con mình rơi vào bế tắc, khổ đau? Huê biết, lúc này đây, nụ cười của cô sẽ làm mọi nỗi buồn của mẹ tan biến. Mẹ sẽ an tâm hơn khi thấy con gái mình chín chắn, biết tìm cách bảo vệ hạnh phúc cho mình.
Theo mẹ chồng ra ngõ, quay đầu nhìn lại, Huê thấy mẹ cười nhưng nước mắt rưng rưng.
Sơn Trần