Đêm vắng. Trời oi nồng. Chiếc giường già nua rên cọt kẹt theo từng cái trở mình rất khẽ. Dì bỗng nghe văng vẳng tiếng cuốc kêu sương.
Tan tầm, Mai mướt mồ hôi luồn lách giữa dòng xe cộ chật như nêm.
Khu trọ có 20 phòng chia làm 2 dãy đối diện nhau, giữa là lối đi. Khi cô đến, còn 2 phòng phía trước và 1 phòng cuối dãy.
Cuộc đời như thể chưa bao giờ buồn. Ngày tháng trôi qua lặng lẽ nhưng vẫn nhẹ nhàng. Trong lòng bà chưa bao giờ vắng ông.
Đời người, chẳng phải ai cũng đang mải miết tìm kiếm bình yên đấy thôi. Dù có nói ra hay không nhưng tâm họ, đôi mắt họ nói lên điều đó.
Bà lặng người khi nghe nói con trai mình đang quen Thảo - người phụ nữ đã qua 1 đời chồng và đang nuôi đứa con trai 4 tuổi.
Khi đó, tôi đạp xe chở nàng đổ xuống một con dốc. 2 bên, bờ hoa vàng kéo dài như đôi nét cọ mướt song song đến hút tầm nhìn.
Có bầu, Duyên ăn gì ói nấy đã đành, uống nước, gội đầu, hắt hơi cũng ói, đến nỗi nói to cũng ói, cả người gầy rộc.
Nay mẹ 50 tuổi. Ba mẹ trục trặc từ năm mẹ mới 40, kéo dài cho tới lúc ly hôn cũng cả chục năm tròn.
Trời còn chưa sáng tỏ, bà Hồng đã lọ mọ rời khỏi giường. Sau khi vệ sinh cá nhân, bà lấy cái khăn đã sờn đi lau dọn ban thờ.
Rất nhiều lần Phùng nói chà nhớ chẳng bao giờ nở hoa đâu. Dây thì khô quéo, lá thì nhỏ xíu quấn quanh thân, màu nhờn nhợt.
Khoảng thời gian này, Phan chỉ muốn đứng ngoài những buổi tiệc bù khú bạn bè cuối tuần.
Trong dòng đi rộn ràng, có một người ngược đường trở về làng. Là chị Trâm.
Hoài mân mê từng hạt cát trong tay. Sóng ngoài xa vẫn vỗ vào bờ miên mải.
Anh biết rằng anh chỉ có thể mơ mộng về cô cả đời, yêu cô đến tàn hơi cũng khó có thể chạm được tới cô.
Xoan kéo 2 ống tay áo, ngồi vội xuống chiếc ghế nhựa giở hộp xôi ra ăn. Hộp xôi nóng hổi mua từ sáng sớm giờ nguội ngắt cứng đờ.
Biển tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Bãi biển này lúc nào cũng đông nghẹt khách, nhất là mùa du lịch, giờ tĩnh lặng đến gần như không nghe tiếng sóng.
39 tuổi, một mình một nhà, không vợ không con, không vướng bận mẹ già; đó là định nghĩa về tự do của Thắng.
Rừng nối đất. Cây nối gió. Mưa nối lạnh. Và cô đơn nối những con người chẳng biết cười gần với nhau.
Chiếc cầu treo hiện ra trông chẳng khác gì một mạng nhện khổng lồ. Dưới cầu, dòng sông xanh mềm mại trong vắt.
Cu Tí là một lầm lỡ nên tôi phải giấu kín yêu thương dành cho Tí trong một ngăn nằm tận đáy trái tim.
Nhìn cái nồi méo ám đen trên bếp, bên trong còng queo 2 con cá nục bằng đầu ngón chân trắng nhách, Ly nghe cay mắt.
Đất trời mùa này chỉ thấy nắng và bụi. Ngã ba gần nơi chị Tám ngồi mỗi lần có xe hơi chạy qua, bụi bốc lên mù mịt.