Mai của Nam khi ấy vừa ở độ tuổi mặn mà nhất thời thiếu nữ. Nam đã mê đắm nụ cười, ánh mắt, mái tóc… hay bất cứ thứ gì thuộc về Mai, tưởng như cuộc đời anh chỉ cần có được Mai đã là mãn nguyện.
Đôi lúc, chị cũng nghĩ về anh nhưng cảm giác tội lỗi nhanh chóng xua tan khi những dự án luôn thu về lợi nhuận vượt trội; bờ môi tham lam của cậu trai trẻ luôn cuống quýt khắp thân thể chị.
Cái tin thầy Hạnh và cô Hiên có tình cảm với nhau lan ra khắp trường chỉ sau một đêm. Mọi việc còn đi xa đến nỗi mọi thứ được đồn thổi thành cô Hiên quyết tâm rù quến thầy Hạnh.
Tây Môn Đinh, giữa đêm Giáng sinh ồn ào náo nhiệt, dập dìu tấp nập, người ta thấy một chàng trai dáo dác cầm điện thoại, rẽ lối người qua kẻ lại, từ đầu cổng, chạy hướng về Hồng Lâu.
Tại nó khó tánh hay tại phận hẩm hiu mà duyên chưa dám ghé? Nhìn bạn bè lũ lượt có đôi có cặp rồi con cái đầy đàn, nó cũng thèm, cũng tủi nhưng chỉ dám giấu nỗi buồn vô những tiếng cười.
Người ta bảo chị về thành phố đi, biển khắc nghiệt lắm không hợp với người phụ nữ yếu đuối như chị đâu. Chị lắc đầu không đáp. Chị không đủ can đảm để về lại thành phố.
Có thể tình yêu mang theo nhiều ích kỷ nhỏ nhen, tôi muốn anh hoàn toàn thuộc về mình, là của riêng mình nhưng đó là điều không tưởng.
Khi tôi tới ngọn hải đăng này đợi thần chết tôi cũng hai lăm. Tôi nhìn xuống làn da mà tôi đã không bao giờ nhìn.
Có những biến cố khiến người ta đủ dũng khí bước ra khỏi vùng an toàn để sống một lần cho trọn vẹn.