Tựa vào tết mà duỗi đôi chân

30/01/2022 - 05:58

PNO - Cứ hướng về phía ánh sáng trước mặt, bóng tối sẽ ở lại sau lưng.

Lần thứ bao nhiêu rồi không nhớ, em tôi hỏi: “Nhà chuẩn bị tết chưa chị?”. Nếu mọi năm, có lẽ, sẽ biết bao chuyện kể cho mấy đứa xa xứ nghe.

Từ chuyện Sài Gòn ai nấy gấp gáp, mặt mũi hớn hở, quà quà bánh bánh quần quần, áo áo; đường phố ken cứng, bất kể sáng, trưa hay khuya khoắt, đến việc tôi nhẩm tính mình nghỉ được bao ngày. Đi những đâu, thăm ai, hẹn hò thế nào. Làm bánh gì, trữ món nào ăn cho đặc biệt, chống ngán.

Năm nay Sài Gòn vừa qua một cơn nguy biến, sinh tử. Như một kẻ lữ hành mà sức lực đã dốc hết cho hành trình, ngồi xuống thở thôi đã nhọc. 

Thật ra, suy cho tận cùng, tết không hẳn chỉ là ăn là chơi là nghỉ. Ăn chơi hay nghỉ ngơi, một năm 365 ngày, không phải không có. Trên tất cả, tết là vui, là sum vầy, đoàn tụ. Cái tết nối kết tình thân. Là cột mốc cho sự hồi sinh, làm lại hay bắt đầu. Một cú đấm quá mạnh của tai ương, tựa vết thương sâu hoắm hằn lên cả tinh thần lẫn thể xác. Chúng ta cần một quãng để chữa lành - sự chữa lành từ bên trong. Chữa lành bằng sự an tâm, bằng nhận thức sâu sắc có sức nặng của trải nghiệm, nhiều mất mát. Kể cả là đối diện, làm quen, chấp nhận với một cuộc sống muốn hay không cũng đã không còn như những ngày xưa cũ. 

Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK

 

Tôi im lặng gửi cho em cái mặt cười qua cửa sổ Messenger, nghe cơn chạnh lòng có hình có khối, choàng tay ôm cứng lấy mình. Chút hồ hở, chút hương vị tết quê nhà, năm nay, cũng không có mà làm ấm lòng em - đứa con tha thương mỏi mòn trông mong chút dư hương của ký ức tuổi thơ, của những ngày gia đình xúm xít, ăn cái gì cũng ngon, thấy cái gì cũng thèm, phải chăng là do thiếu thốn?

Những thiếu thốn, những tai ương, những biến cố vẫn có giá trị của nó mà phải không? Nó cho ta ghi nhớ, cho ta mạnh mẽ, cho ta trân trọng, cho ta khắc ghi bài học tiền nhân đã từng di huấn. Rằng cuộc sống là quý giá ngắn ngủi, thời gian sức khỏe là vàng bạc. Để rồi ai nấy không ngồi đó chủ quan rằng đời ta hãy còn dài. Mà thấu hiểu sâu sắc cần phải sống một ngày tận lực cho công việc, cho tình thương, cho những ước mơ đã từng chỉ là mơ ước.

Sáng nay nhìn tờ lịch, tôi chần chừ không dám gỡ. Tôi có thói quen tinh sương trước khi đi làm hay gỡ tờ lịch cũ. Ngay khoảnh khắc cầm tờ giấy mang hình hài của ngày hôm qua bỏ vào thùng rác hoặc xếp vào thùng giấy báo cũ, lạ lùng thay, tôi nghe thời gian rõ ràng như một hình hài đứng sát bên mình. Nghe sự ngắn ngủi và mất mát rõ ràng như chính hơi thở của mình. Và trên đường đến chỗ làm, gần như bao giờ cũng vậy, tôi luôn tự hỏi mình, một tờ lịch đã rơi ra, tôi làm được gì? Mai lại một tờ lịch nữa ra đi, tôi đã sống như thế nào? Nếu mình không gỡ thì ngày cũ liệu có còn? Ngày mới không đến sao? 

Mình làm sao ngăn được một ngày cũ sẽ qua và một ngày mới lại đến? Cũng như làm sao ngăn được những tai ương? Phía trước là ánh sáng hay bóng tối có lẽ không quan trọng bằng việc đôi chân mình có đi vững đến đoạn cuối con đường không.

Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK

 

Không dưng tôi lại nhớ nhiều năm trước, tôi và bốn cô bạn thân đi chơi cùng nhau. Ở bến xe, mải cười mải nói, xe chạy lúc nào không ai hay. Không ai nhăn nhó, trách móc, tiếc nuối hay lo sợ, chỉ nghe tiếng cười lẫn trong tiếng cô bạn tôi “Hạnh phúc là hành trình mà!”. Rồi chúng tôi lại cười. Cũng mấy đứa con gái thân nhau đến nhiều thập kỷ ấy, đêm mùa thu Hà Giang rét mướt, sự cố gì đó đã xảy ra, bây giờ tôi cũng không còn nhớ, chỉ nhớ năm đứa nhàu nhĩ sau một chuyến di chuyển dài, không có khách sạn, vật vạ bên đường, đứa nằm đứa ngồi. Lại chỉ nghe tiếng cười, ấm cả một khoảng trời đêm Tây Bắc.

Vậy thì, ngồi xuống nghỉ ngơi và thu xếp lại thôi. Đoạn nhọc nhằn của năm cũ ắt hẳn đã qua, còn đoạn gập ghềnh nào nữa không, có ai lường trước được. Cái tết năm nay nên coi như bóng râm, tựa lưng mà duỗi đôi chân, cột lại đôi giày cho hành trình phía trước. Nhẹ nhàng thôi, cũng mâm cơm thường nhật, chút hoa trái cúng ông bà, miếng bánh cho trẻ con. Những cuộc chat qua Messenger qua Zalo, Viber, những cuộc điện thoại, tạm thời thay thế cho những cuộc họp mặt, những cuộc hẹn về. Có cửa nào đóng mãi, một khi bàn tay nhân loại đã thiết tha muốn mở?

Mọi thứ rồi sẽ qua. Cứ hướng về phía ánh sáng trước mặt, bóng tối sẽ ở lại sau lưng.

Triệu Vẽ 

 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.