Truyện ngắn - Chỉ là ảo ảnh

16/06/2022 - 15:11

PNO - Mẹ tôi là người giúp việc. Sau một cơn say của cha, mẹ có bầu. Bà nội nói cha mẹ không xứng đôi vừa lứa nên đợi sau khi tôi chào đời, nội đưa điều kiện hoặc mẹ rời đi với một số tiền hoặc mẹ bế tôi đi mà không có xu nào.

Mẹ đã chọn ra đi với số tiền của nội, để tôi ở lại có cơ hội trở thành tiểu thư danh giá. Khi nghe kể lại, tôi ước gì mẹ từ chối tiền bà nội đưa. Tôi không giận vì mẹ để tôi ở lại với bà. Tôi hiểu mẹ muốn tôi được sống trong nhung lụa.

Mẹ hỏi tôi muốn biết vì sao mẹ cầm tiền không, tôi nghiêm giọng: “Con 20 tuổi rồi, con hiểu mà! Nghèo mà từ chối tiền và chấp nhận dấn thân vào vô định thì chỉ có trong truyện ngôn tình và phim ảnh thôi!”. Mẹ lắc đầu, mẹ coi đó là số tiền mẹ mượn của bà nội để có vốn làm ăn buôn bán. Mẹ định khi đã ổn thì sẽ trả vốn lại cho bà nội và xin đón con về. 

Vậy nhưng tôi vẫn ở nhà nội cho tới lúc này, nghĩa là dự định của mẹ tiêu tùng. “Thôi”, tôi nói, “cho quá khứ ngủ yên đi mẹ”. 
***

Tôi không oán trách bà nội, không oán trách cha và càng không oán trách mẹ một chút nào. Nếu cần phải oán ai đó thì tôi tự oán mình là đúng nhất, bởi lẽ tôi xuất hiện khi không ai mong đợi. Thật quá vô duyên. Điều tôi ghét nhất khi biết rõ về mình là tôi sinh ra bởi một cơn say. Tôi cầu mong bà nội đừng kể cho ai biết điều này. Vô vọng thôi, vì bà nội cần phải phân bua cho cha và cũng là phân bua cho bà. 

Chỉ phiền một điều: Người nội chọn để phân bua là mẹ của Hoàng - một phụ nữ quý phái từ cái trâm cài tóc cho tới gót giày. Nghĩa là bất kỳ đồ vật nào được bà chạm vào thì nó cũng thành quý phái. Tôi từng lo lắng nói với Hoàng rằng: “Em sợ mình sẽ làm mẹ anh thất vọng”. Khi nói câu đó, tôi đâu biết mình đã thốt ra lời nguyền số phận. Tôi chỉ sợ mình không đủ dịu dàng, không đủ tinh tế, không đủ thần thái cao sang cho xứng là con dâu của bà. Tôi là tín đồ thời trang tomboy. Cực chẳng đã tiệc tùng cần mặc váy thì tôi chọn kiểu váy buông chùng thùng thình. Tóc tôi cắt tém và tôi thích mang giày thể thao.

Hoàng vỗ về: “Anh cho mẹ xem Facebook của em rồi. Mẹ nói con gái bây giờ ăn mặc như vậy cũng xinh”.

- Anh nói thật không?

- Thật mà. Nếu không thì mẹ đâu có đến chào bà nội em.

Đúng rồi. Mẹ anh đã đến thăm bà nội của tôi - bước đầu tiên của hành trình cưới hỏi.

- Mẹ anh có nói khi nào đến thăm mẹ em không? - tôi nín thở hỏi.

Không có câu trả lời cho câu hỏi này. Người đàn bà quý phái ấy chỉ gặp bà nội tôi một lần duy nhất. Hoàng cũng biến mất. Mẹ chảy nước mắt: “Xin lỗi con. Vì mẹ mà…”.

- Không. Tôi ôm mẹ - đó là vì họ. Cảm ơn mẹ là phép thử cho con biết mình được yêu vì yêu hay chỉ là… Như bà nội từng chọn, xứng đôi vừa lứa. Tê tái nhất là cứ như thể bấy lâu nay tôi lừa dối mẹ Hoàng, may mà bà kịp biết sự thật.
***
Tôi nói muốn ở riêng. Bà nội hỏi có phải tôi muốn sống với mẹ. Không. Tôi sẽ thuê phòng ở riêng một mình tự lập như bao đứa bạn từ quê về thành phố đi học, đi làm. “Rồi sao nữa?” - bà nội hỏi với nụ cười như thể biết trước tôi sẽ trở về sau vài ba tuần. “Tiểu thư giận đời làm màu mà thôi!” - bà lầm bầm như thể cố tình cho tôi nghe thấy.

Giận đời ư? Thật lòng là có. Giận người ư? Có luôn. Nhưng, chủ yếu là tôi tự giận bản thân. Sao mình có thể lầm lẫn đến vậy, đem lòng yêu một gã hèn, bỏ chạy ngay khi mới chớm thấy rắc rối. Họ không dám đối diện để nói một lời chia tay cho đàng hoàng mà lại biến mất kiểu vậy.
***
Nhưng buồn giận không phải là lý do ra riêng. Tôi không muốn lệ thuộc vào quá khứ hoặc bất kỳ ai nữa. Rồi tôi sẽ về thăm bà nội và cha. Rồi tôi sẽ về thăm mẹ. Song, trước mắt là tôi muốn sống cuộc đời mình. Nếu tôi có bạn mới hoặc người yêu mới, người đó sẽ không biết cha tôi quyền thế và nhà nội danh giá, cũng không biết mẹ tôi bán bánh mì đầu xóm. Người đó quen biết tôi vì chính tôi thôi.

Thử xem nào. Tôi từng ước gì mẹ từ chối không cầm tiền bà nội đưa. Ồ, giờ thì tôi hiểu không dễ dàng gì, nhất là khi đó mẹ chỉ là một cô giúp việc, thân phận vô cùng nhỏ bé.

Tôi chỉ đem theo áo quần và hai đôi giày. Còn lại, tôi để tất cả trong phòng, chìa khóa xe SH tôi cũng để lại. Trung tâm ngoại ngữ nói khi nào tôi nộp bằng tốt nghiệp mới được hưởng lương giáo viên chính thức. Bây giờ tôi chỉ là trợ giảng với mức lương khoán năm triệu đồng cho trọn hai ngày làm việc cuối tuần và năm ngày còn lại từ bốn giờ chiều đến tám giờ tối.

Tiền trọ đã tốn hết hai triệu rưỡi, chưa kể điện nước. Ký túc xá chỉ tốn 200.000 đồng mỗi tháng nhưng tôi không có tiêu chuẩn ở ký túc xá. Hơn nữa, tiểu thư tôi mà ở ký túc xá thì xì-căng-đan là cái chắc. Muốn bình yên không dễ dàng. 
Tôi mua gói xe tháng của hãng xe công nghệ, tốn 800.000 đồng nữa. Thêm 200.000 đồng mua sắm lặt vặt, còn lại một triệu rưỡi cho ăn uống, rõ ràng là không đủ. Tôi kiếm thêm tiền bằng việc dịch những bài viết ngắn hoặc những mẩu quảng cáo. Làm việc trên mạng, không biết ai là ai, nhận bài qua email, dịch xong nhấn nút send, thấy có tiền về tài khoản là biết mối này làm ăn đàng hoàng, cứ vậy mà tiếp tục.

Có lần, ngoài bài dịch, tôi nhận thêm một dòng: “Em dịch tốt lắm, đọc bài của em thấy có chất văn chương. Hôm nào cà phê với anh không?”. Tôi đáp lại bằng cách tìm ảnh chụp một ly cà phê bốc khói trên mạng và nhấn phím send. Sau vài lần như vậy, bên kia thôi không mời rủ nữa. Tôi có ba mối dịch, xen kẽ bài dịch là vài dòng tán tỉnh nhau, cũng vui vui, coi như thư giãn. Thu nhập tạm ổn nhưng công việc ngốn hết thời gian. 

Cũng hay, như vậy tôi sẽ không rảnh để nghĩ ngợi này kia và càng không có chỗ cho việc nhớ nhung. Chữa bệnh thất tình không gì bằng sự bận rộn và làm mới mình cũng không gì bằng công việc. Trợ giảng cũng là cô giáo trong mắt phụ huynh nên tôi phải dịu dàng nhỏ nhẹ và ăn mặc sao cho phụ huynh thấy mình đúng là tấm gương cho con em họ. Vậy là tôi cứ quanh đi quẩn lại với áo sơ mi và váy dài ngang gối. Người quen cũ gặp tôi chắc chắn không nhận ra. Tôi nhìn mình trong gương còn lạ lùng nữa là. Tóc tém phải liên tục tỉa tót, tiếc tiền ra tiệm nên tôi lần chần, giờ thì đã dài ngang vai.

Tin nhắn của mẹ: “Lâu rồi con không về chơi”. Tôi trả lời: “Con đang bù đầu thi tốt nghiệp”. Đúng là tôi đang bù đầu, vừa đi học vừa đi dạy vừa thức khuya dịch bài, hai con mắt tôi y như chú gấu Panda. So sánh này là của Bình, anh chàng tài xế xe công nghệ bẻm mép vui tính. Mười lần đặt xe thì ba lần tôi gặp Bình, thành quen. Lần đầu tiên đón tôi, Bình nhìn tấm bảng tên trung tâm ngoại ngữ trên áo tôi rồi hỏi: “Em học ở đây lâu chưa?”. Tôi nói mình không phải học trò. Bình kêu lên: “Trời, xin lỗi cô giáo. Tại trẻ quá”. Khen người ta trẻ cái kiểu này thì hơi quá, tôi nghĩ trong đầu vậy thôi mà Bình nhìn thấu và cười xòa: “Cho anh xin lỗi lần nữa”.

Lần thứ hai gặp lại, Bình nheo mắt: “Hình như lần trước anh đón em ở đây rồi phải không?”. Tôi gật đầu. Đến lần thứ ba thì Bình vui vẻ: “Anh với em có duyên đó nghe”. Tôi không trả lời câu nói này mà thấy trong lòng vui vui. Ngày nào cũng đi đoạn đường từ nhà trọ tới trung tâm và ngược lại, có ông tài xế quen cũng hay. Tôi gọi Bình là tay lái lụa vì anh chạy rất êm. Bình kể anh cũng là giáo viên, môn thể dục. Đi dạy không đủ sống nên anh nghỉ, giờ chạy xe ôm, mỗi tuần tắt ứng dụng ba buổi để làm huấn luyện viên Vovinam ở nhà văn hóa. Có lần, anh hỏi tôi thích học võ không, anh sẽ dạy miễn phí. Tôi đùa mình đủ sức tự vệ rồi nên không cần võ thuật. Anh cười khà rồi nói: “Hèn chi phải đi xe ôm! Nghe đâu những cô gái đi xe ôm là vì bị ê… sắc…”.
***

Tôi không muốn mẹ và bà nội nhìn thấy mình giống gấu Panda nên chần chừ trước những tin nhắn gọi về ăn cơm. Hai năm trôi qua. Sắp rồi, tôi nói với mình. Trung tâm ngoại ngữ chỉ cần tôi tốt nghiệp xong và nộp bảng điểm là thăng hạng giáo viên chính thức cho tôi với mức lương 15 triệu đồng. Nếu tôi chịu khó dạy thêm giờ thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Tôi quyết định tặng cho mình một chuyến nghỉ dưỡng đúng nghĩa. Rồi tôi sẽ về thăm mẹ và nội sau khi hồi phục, ít ra là sau khi quầng thâm ở mắt tan đi. Bình nói tháng trước anh đưa đội tuyển Vovinam thi đấu giao hữu, có một homestay tài trợ ăn nghỉ cho cả đội suốt chuyến đó. Tuy nhiên, không phải vì vậy mà anh cảm ơn bằng cách giới thiệu tôi đến. Homestay thật sự dễ thương. 
- Nếu em không chê thì anh sẽ chở em tới tận nơi.

Không chê là không chê homestay hay không chê tay lái? Kẻ bẻm mép chọn kiểu nói đa tầng đa nghĩa này để lỡ mà tôi lắc đầu thì vẫn còn cửa thoát và vẫn giữ được tình cảm bạn bè anh em chăng?

Tôi những muốn gật đầu dù trái tim chỉ rung nhịp thân thiết hơn bạn bè một chút vì ngồi sau lưng Bình đã thành quen và sự yên tâm là điều thấy rõ. Những khi đặt xe mà người đón là một tài xế khác, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Tự mình bươn chải với cuộc đời mới hiểu người cho mình cảm giác yên tâm đáng quý đến chừng nào. Nhưng, chỉ yên tâm thôi thì có nên không? Diễn đàn hôn nhân trên báo vẫn chia làm hai phe trước câu hỏi: “Nên lấy người mình yêu hay lấy người yêu mình?”. Tôi thì muốn lấy nhau vì yêu nhau. Có lẽ tôi sẽ cố gắng yêu lần nữa để con của tôi được sinh ra bởi tình yêu. 
***
Homestay đúng là dễ thương. Trước hết là mùi thơm. Tôi ghét mùi nước hoa xịt phòng. Khi Bình gọi điện đặt phòng giúp, tôi đã dặn anh đề nghị họ đừng xịt bất cứ mùi hương nào, chỉ cần dọn phòng sạch sẽ. Vậy nhưng mùi thơm này giống mùi nước hoa tôi dùng, rất dễ chịu.

Đứa bạn nghiện chụp hình đăng Facebook nên tôi làm phó nháy mỏi tay. Lạ lùng là mỏi tay mà tôi ăn rất ngon. Rồi tôi nhận ra bữa ăn có mấy món tôi thích là gỏi đu đủ, nấm nhúng bột chiên, chả ram và xúp rong. Không đặt trước mà trùng hợp được hai món mình thích đã là hi hữu, đằng này có đến bốn món tôi thích, lại thêm tráng miệng là bánh táo nướng. Điều gì đó gợi nhắc và dần rõ nét hơn.

Thực đơn này… Trước ngày mẹ Hoàng đến thăm bà nội tôi, Hoàng đưa tôi đến một quán nhỏ trong con hẻm hẹp và ngoằn ngoèo. Hoàng nói kỷ niệm ngày mai người lớn gặp nhau nên anh đưa em tới quán này, bình dân mà ngon tuyệt. Tôi hỏi anh đi đâu tới hẻm hóc này mà biết, Hoàng cười bí mật. Khi đó, tôi không nghĩ nhiều đến câu nói của anh, rằng vì sao kỷ niệm ngày mai người lớn gặp nhau mà dính dáng tới cái quán đó.

Người đầu bếp đó đang ở homestay này chăng? Một bước đến thành công, từ hẻm nhỏ đến homestay. Tôi nhớ đến nội dung những mẩu quảng cáo thường dịch và thấy có lý trong trường hợp này. Tôi ngoái đầu nhìn về phía nhà bếp. Homestay thường để khách tự nấu nướng. Tôi vì muốn nghỉ ngơi trọn vẹn nên mới đặt bữa ăn sẵn. Chẳng thấy đầu bếp đâu, chỉ khách trọ tíu tít hỏi nhau chai nào là tương ớt chai nào là tương cà chua. Vì chủ homestay kỹ tính nên mọi loại gia vị từ siêu thị về đều san qua chai và hũ thủy tinh nhưng lần này có hai cái hũ quên dán tên. 

Trong khi đứa bạn lựa hình đẹp để đăng Facebook, tôi ra vườn, lang thang ngắm cảnh. Bỗng tôi thấy Hoàng đang ngồi trên cái ghế sau lùm cây. Có vẻ như anh định tránh tôi mà không kịp. 

Tình cờ gặp lại người yêu cũ thì nên làm gì? Câu hỏi hiện lên trong tâm trí tôi cùng hình ảnh Hoàng vừa quay người. Muốn tránh thì tôi sẽ đi thôi. Có sao đâu! Bị bỏ rơi là một cảm giác không dễ quên. Tôi nhắm mắt lại vài giây. Có khi nào tôi mở mắt ra thì Hoàng biến mất không? Nắng trưa gây ảo giác thôi mà.

Nhưng tay Hoàng kéo vai áo tôi là thật:

- Bình điện thoại đặt phòng, đăng ký bằng số điện thoại của em. Nếu muốn tránh em thì anh đâu có ở đây.

Tôi chợt hiểu ra. Mùi thơm trong phòng và những món ăn tôi thích. Có nên xúc động không hay đây chỉ là nghệ thuật chiều khách của người làm kinh doanh? 

- Anh là chủ homestay này à? - tôi cố hỏi bằng giọng thản nhiên.

- Anh đang tập tành làm quản lý - ngừng một chút, Hoàng nói tiếp - Trước khi làm homestay này, anh đã làm vài việc khác mà thất bại.

Chẳng biết hỏi gì nữa, tôi im lặng. Giữa chúng tôi là hai năm trời. Hoàng trước mặt tôi rám nắng và rắn rỏi, khác xa cậu ấm mà tôi biết. Có lẽ trong mắt Hoàng, tôi cũng thay đổi nhiều. Hoàng nhìn tôi đăm đăm:

- Em gầy quá.

- Đó là lý do em tới đây - tôi cười - Nghỉ dưỡng. Giờ thì có lẽ em nên chuyển qua một homestay khác.

- Thôi mà em… - Hoàng đưa tay như muốn ôm lấy tôi rồi anh lùi lại - Anh xin lỗi vì đã im lặng bỏ đi. Vì anh muốn…

- Môn đăng hộ đối.

- Anh muốn đợi đến khi tự mình làm được gì đó đủ sức bảo vệ và chăm lo cho người con gái anh yêu. Anh muốn chữa lành vết thương mà mọi người gây ra cho em. Anh đã sai. Anh chỉ nghĩ đến một điều đó mà quên là để em một mình thì… 

Tôi muốn nói Bình chỉ là… nhưng rồi tôi chẳng nói được gì. Tôi sợ chỉ cần mấp máy môi cũng thành òa khóc.

Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI