'Trụ cột' có dễ tìm?

27/04/2018 - 11:00

PNO - Bây giờ tôi đã thấm thía câu, 'đàn ông tốt thì đã có vợ, đàn ông đẹp không phải của mình. Đàn ông xấu chưa chắc dễ xài'...

Thời “trẻ trâu”, mẹ chằng chằng nhắc nhở tôi lo học, lo kiếm việc làm. Vốn ngoan nên tôi cô gắng học đến khi tốt nghiệp ra trường và an vị chiếc ghế kế toán của một doanh nghiệp lớn thì bắt đầu yêu mối tình đầu ở tuổi 28.

Người yêu hơn tôi 2 tuổi, là nhóm trưởng bộ phận kinh doanh, lương bổng hơn hẳn tôi một hai phần nhưng không hiểu sao cứ nửa tháng này là anh phải ứng lương của tháng sau. Mới đầu anh bảo do nhà còn em đi học, do cha mẹ già. Nhưng sau khi tìm hiểu, tôi mới biết em của anh vừa ra trường, cha mẹ có già nhưng còn lao động được chứ  không phải nhận chu cấp hàng tháng của anh.

'Tru cot' co de tim?
Ảnh minh họa

Tình cảm và tuổi tác đã đến lúc phải cưới nhưng “tật” ứng lương của anh vẫn xảy ra với cấp độ dày hơn. Tôi hỏi thẳng “Còn một thân một mình mà anh mãi thiếu tiền vầy, mai mốt có vợ con làm sao?”. Anh tỉnh bơ “Vợ có lương vợ, chồng có lương chồng mà em lo gì”. Hơi thất vọng dù biết rằng với cách nói đó, là vợ anh chẳng “nhờ cậy” gì được anh, nhưng để chốt chuyện tình, tôi hỏi tiếp “Vậy khi có con thì sao?”. “Trời sanh voi sanh cỏ, em lo gì dữ vậy? Em và anh nuôi con không nổi thì gửi chúng về bên nội, bên ngoại. Ông bà nào để cháu đói mà em lo”.

Chuyện tình thứ nhất chấm dứt.

Năm sau tôi quen người mới, là nhân viên bảo trì hệ thống máy vi tính của doanh nghiệp. Nghề anh cứng nhưng làm việc rất “tà tà”. Bằng chứng là khi bảo trì ở chỗ tôi vừa xong, có điện gọi đi chỗ khác, anh vẫn hẹn ngày mai chứ hôm nay “không rảnh”.

Tôi thắc mắc, sao không tranh thủ làm luôn vì ở đây đã xong việc. Anh bảo “Em ngốc quá, làm việc phải dưỡng sức đến tuổi già chứ bây giờ làm nhiều quá thì “Trẻ lấy sức khỏe làm ra tiền, già lấy tiền mua sức khỏe” đấy!

Bây giờ anh mới 32 mà đã lo “tuổi già” rồi đó! Tôi bảo, vậy nếu cứ làm việc tà tà vầy thì làm sao dư của cải vật chất mà… cưới vợ? Anh cười xòa, “Cô gái nào yêu bản chất con người anh thì anh mới cưới, còn yêu của cải vật chất thì anh miễn bàn”.

Tôi sững sờ. Tôi không yêu của cải vật chất, nhưng bản chất con người tà tà nắng chiều nào xoay chiều đó như anh thì quả thật… không phải là một người cho tôi gửi gắm cả tình yêu và hạnh phúc rồi.

'Tru cot' co de tim?
Qua ba mối tình nhưng tôi không tin đàn ông nữa. Ảnh minh họa

Ba mươi bốn tuổi, tôi yêu mối tình thứ ba. Lần này xác định là cưới nên tôi không so đo lương bổng anh thế nào, cũng không yêu cầu anh làm việc siêng năng bởi anh hơn tôi hai tuổi và đã có nhà riêng.

Thế nhưng sau ngày đám hỏi, anh bảo với tôi rằng anh sẽ bán nhà của anh để lấy vốn làm ăn. Tôi cho anh về chung hộ khẩu nhà tôi, nhưng anh sẽ đứng chủ hộ. Và để “có qua có lại” vì tiền anh đã mở cửa hàng buôn bán, thì nhà đất tôi phải đổi cho anh làm chủ, tôi thừa kế.

Tôi nói, sao mà phải rạch ròi vậy. Tài sản riêng của anh, anh cứ mở cửa hàng thu chi cá nhân anh cất giữ. Chỉ hàng tháng phụ em “sinh hoạt phí” là xong. Em vẫn đi làm ăn lương, nhà cửa đó ta vẫn sống chung chứ đổi chủ chi cho mất công làm lại giấy tờ.

Anh ậm ừ rồi... bảo hoãn cưới vì anh chưa chuẩn bị tâm lý làm chồng, làm cha. Tôi nói, thiệp đã in, bàn đã đặt. Nếu hồi tiệc sẽ mất hết cả chục triệu tiền cọc. Chưa kể chẳng biết ăn nói sao với họ hàng hai bên. Anh gầm lên “Cô muốn cưới thì tự cưới đi. Tôi chưa muốn”. Và sau đó anh “lặn không sủi tăm”. Cha mẹ hai bên nóng lòng hỏi han, tôi đành nói hết sự việc. Cha mẹ anh chỉ buông tiếng thở dài “Cái thằng thiệt tình..”. Cha mẹ tôi thì bảo “May là chưa cưới”.

Bây giờ ba tám tuổi, tôi xác định sẽ không lấy chồng vì qua 3 mối tình, tôi đã mất niềm tin vào đàn ông. Hay như cây nói đùa của người đời hiện nay “Đàn ông tốt thì đã có vợ, đàn ông đẹp không phải của mình. Đàn ông xấu chưa chắc dễ xài”.

Thu Cúc

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI