PNO - Chị ra đi với đôi bàn tay trắng, vì anh nói căn nhà là tài sản riêng của anh, anh có quyền bán.
Chia sẻ bài viết: |
Quang Son 21-04-2024 15:26:15
Đàn ông hay phụ nữ cũng vậy, khi đã lập gia đình thì cố gắng ra ở riêng, đừng ở rể hay làm dâu, vì không phải nhà của bạn, bạn có bỏ tiền tu bổ hoặc sửa chữa gì đi nữa thi khi có sự cố bạn cũng phải ra đi tay trắng vì không có tài sản chung..
Hồng Anh 20-04-2024 06:38:13
Tôi sợ đàn ông rồi mồm leo lẻo nói yêu thương nhưng đằng sau thì dễ sợ! Hãy tin vào chính mình!
Người qua đường 18-04-2024 20:08:10
Sao giờ xã hội nhiều gã đàn ông tàn nhẫn thế nhỉ ( chạy theo bồ nhí chà đạp lên tình nghĩa vợ chồng bao năm)? Còn cả lớp con gái mới lớn chỉ chăm chăm làm bồ nhí để vừa có tiền tiêu sài vừa không mất chút sức lực? Một xã hội loạn từ nền móng gia đình. Ngẫm mà buồn! Vậy nên là phụ nữ đừng tin hết vào đàn ông. Hãy thủ sẵn quĩ đen vì bạn có thể ra đường bất cứ lúc nào
Giang 17-04-2024 14:57:35
Anh chồng khốn nạn, và chị vợ đáng thương, bất cẩn, vì ký giấy tờ mà không hiểu... nên giờ ra đi tay trắng thì về lý không sai. Nhưng ở đời có luật nhân quả...chị cứ an yên với cuộc sống mới... thời gian sẽ trả lời
Một cái áo vắt lên ghế, một đôi giày quăng vội ngoài cửa, một lần quên khép cửa, quên nhấn nút nồi cơm… là có thể xảy ra cãi vã.
Chỉ vài ngày sau đám cưới, chị chồng đã hỏi mượn vàng để đầu tư, hứa vài tháng sau trả. Tôi muốn từ chối nhưng lại sợ ảnh hưởng mối quan hệ.
Không thể rút ngắn thứ trời cho, nên việc phải làm là liệu cơm gắp mắm.
Suốt 10 năm nay, chồng tôi ngoại tình. Sự thật này chỉ mình tôi biết, nhưng tôi đã nghĩ miễn chồng vẫn chu cấp đầy đủ cho tôi nuôi 2 con.
Kinh nghiệm chăm sóc cho “cây tình yêu” của tôi chỉ đơn giản là giữ nguyên tắc “3 cùng”.
Vợ vùng vằng khó chịu, trách tôi ích kỷ, tính toán với nhà ngoại. Tôi hoang mang không biết mình sai ở đâu.
Sau chuỗi ngày lông bông, chồng tôi chính thức "nghỉ hưu" năm 38 tuổi. Tôi chính thức "có thêm con" cùng với 2 đứa lớn để nuôi và để... nặng đầu.
Nếu ai đó hỏi có khi nào nản lòng hay không, tôi tự tin trả lời là không; bởi những năm tháng đã qua với tôi chỉ toàn những thương yêu.
Trời chiều, gió bấc thổi, mưa lâm thâm. Tôi ăn cơm cùng ba mẹ bên hiên nhà, lòng sống lại những kỷ niệm ấu thơ.
Trước giờ chị luôn cho mình đúng, mình hơn người. Đã không biết sai, làm sao biết lỗi để sửa?
Chồng đánh, chồng chửi, chồng ngoại tình thì khóc cũng cam, đằng này chồng không quét nhà cũng khóc?
Mỗi lần tôi hỏi mẹ còn mong muốn làm điều gì trong cuộc đời, bà đều nói: “Mẹ ước được gặp lại ông bà!”.
Tôi không muốn em đi vào vết xe đổ của tôi, không phải đóng học phí cho những cảm xúc sai trái nhất thời.
Yêu và lấy anh Cao Thắng, chị Hương Ly thành con dâu của cô giáo chủ nhiệm thời cấp II. Chị luôn bất ngờ với cách đối xử của mẹ chồng.
Khi bạn bè chọn những việc nhàn nhã, con gái tôi lại chọn nghề dạy trẻ mầm non. Khi ngủ con còn giật mình vì nghe văng vẳng tiếng khóc của trẻ.
Vợ không muốn tôi liên quan đến tài sản trước hôn nhân là miếng đất 3 tỉ đồng, sổ tiết kiệm 1 tỉ đồng của cô ấy.
Chỉ cần con cái chịu khó lắng nghe, quan sát, đặt mình vào vị trí của ba mẹ, sẽ biết ba mẹ nghĩ gì, cần gì.
Có thể thấy, mất bình tĩnh chỉ là một trạng thái tâm lý bình thường của con người khi gặp tình huống căng thẳng.