Ả thuê trọ cách nhà chị có mấy bước chân, từ đầu năm ngoái. Nghe đâu, ả đã ly hôn và đang nuôi một đứa con nhỏ. Chị từng gặp ả vài lần, trông cũng khá xinh xắn, nhanh nhảu. Hồi mới về, chạm mặt chị ở đầu hẻm, ả cũng gật đầu chào.
|
Ảnh minh họa |
Chị biết về ả không nhiều, phần vì chị khá dị ứng với những đứa con gái bỏ chồng, nên chẳng muốn quan hệ, phần vì chị bận. Vậy mà hôm rồi, chị phải đích thân sang nhà ả. Chị ức lắm. Ả dám dây dưa, câu kéo chồng chị.
Trước, nghe chị hàng xóm mách, chị còn bán tín bán nghi. Dạo gần đây, chị thấy chồng khang khác - lạnh nhạt và hay cáu gắt với chị. Có hôm chị đi làm về mệt, nằm bẹp xuống giường, chồng chị nhìn thấy chỉ thở dài một tiếng rồi đi ra. Anh dường như chẳng muốn chuyện trò gì với vợ.
Trước, chị đi công tác, vừa xuống sân bay, chồng đã gọi điện hỏi han, chưa về thì sốt ruột giục giã; giờ thì chị đi cả tuần cũng chẳng có lấy một tin nhắn. Chị gọi điện về, anh cũng chẳng mấy mặn mà. Vậy mà hôm qua, chị phát hiện chồng nhắn tin rất nhiều. Lúc đầu, chị không biết đó là ai, nhưng khi vào Zalo, nhìn ảnh đại diện thì là ả. Chị sững cả người.
Nhân lúc chồng không có nhà, chị sang nhà ả. Thấy chị xuất hiện trước cửa, ả có vẻ ngạc nhiên, rồi lập tức nhoẻn miệng cười. “Cái giống hồ ly tinh thường biến hóa rất nhanh mà”, chị nghĩ thầm.
|
Ảnh minh họa |
Ả định đi lấy nước mời chị uống, nhưng chị ngăn lại: “Tôi không có nhiều thời gian, tôi muốn hỏi cô thế này là thế nào?”. Chị chìa điện thoại có năm bảy cái tin nhắn mà ngày hôm trước ả nhắn cho chồng chị, chị lén chụp được. Cứ nghĩ ả sẽ lúng túng, không ngờ ả tỉnh queo, hỏi lại chị: “Là sao chị?”. Chị biết thừa là ả giở bài “cáo đội lốt nai” nên nói toạc móng heo mọi chuyện.
Ả cũng không phải dạng vừa, chẳng đợi chị nói hết, chặn luôn: “Tất cả những gì chị nói là đúng, nhưng ý nghĩ trong đầu chị là sai. Em đón con chị đi học về, mua giày tập thể dục cho chồng chị, sang nhà chị lúc chiều tối để hướng dẫn con chị làm món trứng ốp-la... đều là chồng chị nhờ em đấy.
Chị đã bao giờ tự hỏi, sao chồng chị có vợ bên cạnh mà phải đi nhờ người phụ nữ khác làm những việc ấy chưa? Còn chị nói em có ý đồ cưa kéo chồng chị, xin lỗi chị nhé, nếu em có ý định ấy, chị mất chồng từ lâu rồi“.
Chị đôi co với ả một lúc nhưng đuối lý và cũng sợ hàng xóm nghe thấy, nên đành bỏ về, lòng đầy hoài nghi, bực bội. Đúng lúc, chồng chị đi làm về, bao nhiêu bức bối, chị trút hết lên anh. Chồng chị mặt đỏ gay, tức tối quát lên: “Cả tháng cô ở nhà được mấy ngày, bao lâu rồi cô không vào bếp nấu cơm, gạo hết, mắm hết, chồng con vạ vật ăn hàng cô có biết không? Em chồng cô sinh con được hơn một tuần rồi đấy, cô đến thăm chưa? Cô xem lại cô đi, trước khi nghĩ bậy nghĩ bạ”. Nói rồi, chồng chị bỏ ra ngoài, đến bữa cơm cũng không thấy anh về. Chị gọi điện, anh tắt máy.
Buồn, chị gọi cho mẹ chồng - người luôn hiểu chị và hiểu chuyện. Chị nghẹn ngào: “Mẹ thấy, công việc của con sáng tối đều bận, dạo này còn phải làm thêm, nhiều hôm phải ăn tối trên bàn làm việc, nửa đêm còn vạ vật ở sân bay, đến giấc ngủ cũng thiếu chứ có sung sướng gì đâu”.
Bên kia, mẹ chồng chị an ủi: “Mẹ sinh ra nó, nuôi nó lớn lên, nên mẹ hiểu tính nó. Nó không có thói trăng hoa đâu, nhưng biết đâu đàn ông vì thiếu thốn, cô đơn mà đi tìm sự bù đắp. Sức người có hạn, con đừng ôm đồm nhiều thứ quá, không khéo rồi lại mất hết. Làm gì thì làm, vợ chồng phải cùng nhau gìn giữ gia đình, chứ lơi lỏng là nghiêng cửa, đổ nhà đấy con ạ”.
Chị khóc chán rồi lại nghĩ ngợi lung tung. Gần 12 giờ đêm, anh vẫn chưa về, chị tá hỏa. Lẽ nào, trận quậy của chị đã đẩy chồng qua nhà “con hồ ly” rồi? Nhưng chị mặt mũi nào mà sang nói chuyện lần nữa. Chị nản cùng cực, ngồi nghĩ cách trả thù, cách chia rẽ “cặp gian phu dâm phụ”. Nhất định chị sẽ làm cho cả đôi bẽ mặt.
Tiếng chùm chìa khóa rơi lên tủ giày khiến chị giật mình, quay lại. Trong tích tắc, chị gào lên: “Sao anh không ở nhà nó luôn đi, về chi nữa”. Giọng chồng chị lành lạnh: “Tôi bên nhà mẹ. Những gì mẹ nói hồi chiều, cô chưa hiểu à? Chúng ta cần nói chuyện bình tĩnh, trước khi quá muộn”.
Chị ngớ người, chợt hiểu, chị còn cơ hội gia cố lại cái nhà này. Một cơ hội này thôi, không bình tĩnh là sẽ hỏng hết. Ý nghĩ chuyển việc thoáng qua trong đầu chị, chị bắt đầu cất lời nho nhỏ: “Tôi biết tôi cũng có lỗi…”.
Cúp máy, chị ngồi lặng yên, cố gạt hết bực bội để suy nghĩ. Mẹ chị nói đúng, cả cô gái kia và chồng chị nói cũng không sai. Chị đã quá tham công tiếc việc mà bỏ bê gia đình. Nhưng, chị vất vả cũng vì gia đình này chứ vì mình chị đâu. Chẳng qua là anh ham lạ, ham gái trẻ, anh coi thường chị…
Thu Hoàn