Trạm dừng chân cuối cùng

03/09/2015 - 13:58

PNO - Đặt tờ đơn ly hôn trên bàn, thở phào như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân. Từ nay, mặc người đời có cười chê, mai mỉa, chị phải sống cho mình.

Hơn hai mươi năm hy sinh cho chồng, cho con đã đủ tàn phai một kiếp người. Chị không muốn tiếp tục giam hãm phần đời còn lại trong u uất.

Tram dung chan cuoi cung

Trốn chạy…

Bất ngờ nhận đơn ly hôn từ tay vợ, anh Thanh Sơn (59 tuổi) như hóa đá. Mọi thứ đột ngột quá khiến anh chết lặng. Mới hôm qua, vợ còn cười nói vui vẻ, nắm tay chồng bước đi trong đám cưới cô con gái út khiến bao người trầm trồ.

Giây phút thần tiên chưa kịp lắng xuống, chị đã dội vào anh một gáo nước lạnh ê chề. Anh giận lắm, cớ gì mà ở tuổi năm mươi chị còn đòi ly hôn. Sau đêm ấy, biết không lay chuyển được chị, anh lẳng lặng bỏ nhà đi.

Sau ngày anh Sơn đi, chị Xuân cũng để ngôi nhà lại cho đứa con út, lặng lẽ trở về nhà mẹ ruột. Chị kể, đoạn kết buồn này chị đã chuẩn bị và chờ đợi từ lâu. Bổn phận với con cái đã vuông tròn, chị muốn sống những ngày còn lại cho mình.

Bao năm làm vợ anh, chị chưa từng cảm nhận được một phút giây hạnh phúc Chị cần một người sẻ chia, còn anh thì triền miên trong những cơn say. Việc lớn nhỏ trong nhà anh đều phó mặc cho chị.

Cuộc sống của anh là chuỗi ngày bù khú bia rượu, gái gú. Chưa bao giờ anh đưa cho chị một đồng lương. Anh sống hoang phí cho bản thân trong khi chị nhiều lúc chẳng có đồng xu dính túi.

Có lần chị bệnh, một mình đi khám, lầm lũi nằm viện suốt một tuần mà không thấy bóng dáng anh đâu.

Chồng như con ngựa hoang, nay cặp kè cô này, mai tán tỉnh cô kia, tiền bạc làm ra anh mặc sức tiêu pha chẳng đoái hoài gì đến vợ. Thương con cái nhỏ dại, lại sợ miệng đời chị cố gắng chịu đựng.

Tình cảm vợ chồng ngày càng nhạt nhẽo, chỉ còn lại nỗi u uất, chán chường. Sự chán nản, tù túng, mệt mỏi như những con sóng ngầm chực chờ trào dâng trong chị. Khi chồn chân mỏi gối, khi đến cái tuổi đã chẳng thể bay nhảy được nữa, anh trở về thì cõi lòng chị đã hư hao.

Đã sáu tháng qua, anh Sơn không liên lạc về gia đình, đắm chìm trong men rượu, trong những tiếng chửi đổng lúc tỉnh lúc say. Anh không tả nổi cảm giác của mình đêm hôm đó. Hụt hẫng, ân hận chất chồng khiến anh đau đớn.

Anh bỏ đi lang thang vô định. Một chiếc xe khách trờ tới, anh leo lên, mặc kệ cuộc đời đưa đẩy mình về đâu. Trạm dừng chân cuối cùng đưa anh đến vùng đất tận cùng của đất nước. Một mảnh đất vừa lạ vừa quen. Anh lục tìm trong ký ức, chợt nhớ đến một người bạn cũ nên tìm đến xin tá túc.

Anh nhớ vợ, nhớ con…nhưng không dám tìm về. Nỗi hối hận từng đêm giày xéo tâm hồn anh. Anh sợ khi trở về sẽ phải ký vào tờ đơn, sợ chạm mặt vợ trước cổng tòa lạnh lẽo. Bất chợt anh buông tiếng thở dài “Chỉ mong sao vắng mặt tôi tòa sẽ không xử cho cô ấy ly hôn”, chút hy vọng mong manh trong anh leo lét cháy.

MUỘN MÀNG… Hôn nhân như con thuyền trên biển, lúc gặp sóng to gió lớn, lúc phẳng lặng, êm đềm. Dù yên ả hay bão táp thì con thuyền ấy cũng cần nguồn nhiên liệu để vững vàng lướt sóng.

Nguồn nhiên liệu ấy chính là tình cảm vợ chồng, sự yêu thương, tôn trọng, sẻ chia cùng nhau. Tình cảm đó không tự nhiên mà có, nó đòi hỏi sự vun vén, cho và nhận từ hai phía, bởi một người chèo mãi rồi cũng mỏi, buông tay là lẽ thường tình.

Anh Trung (56 tuổi) và chị Phương (54 tuổi) lấy nhau từ đôi bàn tay trắng chắt chiu dành dụm mà nên cửa nên nhà. Người ngoài nhìn vào ai cũng tấm tắc nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Nếu như không có một ngày chị bỏ đi với vết sẹo dài trên trán và một bên mắt mù lòa thì nỗi đau của chị vẫn còn ẩn giấu trong bóng tối.

Anh Trung có bề ngoài hào hoa, ăn nói ngọt ngào, nhưng những thứ đó chỉ để đối đãi với người ngoài, còn ở nhà thì anh hiện nguyên hình là một người đàn ông gia trưởng, độc đoán.

Chồng nói gì không cần biết đúng sai, vợ cũng phải răm rắp nghe theo. Anh như ông hoàng, cứ chỉ tay năm ngón mà không hề quan tâm đến sự vất vả của vợ. Việc con cái, nhà cửa anh mặc định là việc đàn bà nên chẳng bao giờ mó tay vào. Chị làm điều gì không ưng ý là anh đay nghiến, chửi mắng thậm tệ.

Nhà nghèo, chị học hành gãy gánh, anh lấy đó mà miệt thị, coi thường vợ trước mặt con cái. Cửa hàng buôn bán của chị vốn là thu nhập chính cho gia đình nhưng anh vẫn không thừa nhận công sức đóng góp đó.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.