Tôi không hiểu sao bố tôi lại tàn nhẫn bán con và đẩy tôi vào con đường... lầy lội

29/07/2017 - 06:30

PNO - Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trên giường cùng người đàn ông, đối tác làm ăn của bố, trên người không có một mảnh vải.

Tôi sống cùng bố và hai em ở một thị xã nhỏ ven biển miền Trung. Mẹ tôi mất sau khi sinh hai em trai. Năm đó tôi 13 tuổi. Sự ra đi của mẹ để lại trong tôi một nỗi chênh vênh rất lớn khi sắp bước vào tuổi dậy thì.

Cũng may, bố tôi là người khá tâm lý. Ngoài động viên lo lắng cho các con, ông còn quan tâm đến sự thay đổi của từng đứa, đặc biệt là tôi. Lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi rất hoảng sợ, đích thân ông đã đi mua và hướng dẫn tôi cách sử dụng băng vệ sinh cho mỗi lần đến tháng.

Toi khong hieu sao bo toi lai tan nhan ban con va day toi vao con duong... lay loi
Tôi rất chông chênh khi vào tuổi dậy thì

Bố tôi có một xưởng cưa nhỏ, chuyên làm đồ thủ công mỹ nghệ. Cả nhà tôi sống phụ thuộc vào đó chứ không phải là nghề đi biển như các hộ gia đình khác ở đây. Bởi bố mẹ tôi đều là trẻ mồ côi nên không tiếp nối truyền thống gia đình như họ. Vì không có mẹ nên tôi phải làm quen dần với quán xuyến công việc trong gia đình và hỗ trợ bố làm ăn. Cuộc sống êm đềm như thế cứ trôi đi cho đến khi tôi tròn 16 tuổi.

Đợt đó, xưởng của bố không nhận được một hợp đồng nào cả, tình hình làm ăn rất khó khăn. Thấy bố buồn rầu, ủ rũ tôi cũng cảm thấy lo lắng theo nhưng không dám hỏi chuyện. Một hôm, bố mua cho tôi một bộ váy rất đẹp còn thuê cả người trang điểm để làm đẹp cho tôi. Bố bảo tôi cho hai em ăn cơm trước rồi đi dự tiệc cùng bố. Tôi thấy rất háo hức, bố chở tôi đến một khách sạn lớn trong thành phố.

Buổi tiệc hôm ấy chỉ có 4 người, hai bố con tôi và một người đàn ông Đài Loan với người phiên dịch. Sau một hồi bàn bạc chuyện làm ăn, bố dặn tôi tiếp chuyện khách rồi bỏ ra ngoài đi công chuyện. Tôi vẫn đinh ninh bố sẽ quay lại ngay nên yên tâm chờ đợi. Nhưng chỉ mấy phút sau, tôi có cảm giác xây xẩm mặt mày rồi ngất đi.

Toi khong hieu sao bo toi lai tan nhan ban con va day toi vao con duong... lay loi
Tôi gào khóc đòi về nhà

Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trên giường cùng người đàn ông – đối tác làm ăn của bố, trên người không có một mảnh vải. Tôi gào khóc ầm ĩ, đòi về nhà và người đàn ông cố giải thích, tôi đã được bán cho ông ta. Tôi dường như hiểu ra vấn đề, bố đã dùng tôi để giải quyết khó khăn làm ăn. Trái tim tôi như co cứng lại, không còn cảm xúc.

Người ta bắt xe cho tôi trở về nhà sau khi hãm hiếp thêm hai lần nữa. Khi về đến nhà, tôi thấy nhà tôi có rất đông người, hai em tôi gào khóc thảm thiết. Bố tôi đã mất vì bị xe tông sau khi rời khách sạn để trở về nhà. Có lẽ, ông đã không giữ được tỉnh táo nên mới ra nông nỗi đó. Nén chặt nỗi đau trong tim, tôi thu xếp hậu sự cho bố.

Tới lúc đó, tôi vẫn không thể giải thích tại sao ông lại tàn nhẫn với tôi như vậy, chúng tôi vẫn có thể sống bình thường bằng cách bán đồ lưu niệm cho khách du lịch. Nhưng chỉ vài ngày sau, các chủ nợ ập đến bởi bố tôi còn nợ rất nhiều. Số tiền bán tôi trong tài khoản của bố chỉ đủ trả một phần. Tôi đành nhờ người bán nhà, bán xưởng để trả nợ cho bố nếu không chị em tôi chẳng thể nào yên.

Tôi đem hai đứa em trai lên 4 tuổi đi ở trọ vất vưởng, không tài sản, không nơi nương tựa. Để có tiền nuôi em, tôi tham gia vào một nhóm gái bao chuyên phục vụ khách đi biển bởi tôi chẳng biết phải làm như thế nào để kiếm sống. Tôi hoàn toàn mất niềm tin vào những điều tốt đẹp ở trên đời bởi ngay người tôi yêu quý tin tưởng nhất cũng nỡ tâm bán tôi để lấy tiền.

Toi khong hieu sao bo toi lai tan nhan ban con va day toi vao con duong... lay loi
Khi các em lớn tôi sẽ giải nghệ

Với nhan sắc của mình, tôi kiếm được khá nhiều mối khá, cuộc sống của ba chị em tôi không đến nỗi vất vả. Tôi tính, khi nào hai em tôi đủ lớn, tôi sẽ “giải nghệ” để kiếm công việc khác dù chưa rõ đó là công việc gì. Nỗi hận bố trong lòng tôi nguôi ngoai phần nào khi tôi bươn chải với đời để thấy người ta tàn nhẫn với nhau như thế nào. Nhưng giá như bố không cho tôi nếm mùi đời quá sớm chắc tôi đã đủ can đảm để chọn con đường khác nuôi thân chứ không phải xoạc chân ra lấy tiền của thiên hạ như bây giờ.

Ly Ly

                                                                                                                     

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.