PNO - Tôi không giữ người, tôi chỉ nỗ lực giữ tình yêu. Mà tình yêu cần gì bạn biết không? Tình yêu cũng như mầm cây vậy, cần yêu thương, cần chăm sóc nhưng cũng cần tự do để đón nắng và khí trời.
Chia sẻ bài viết: |
Cuối năm cuối tháng, chị bất lực trong việc tìm chồng. Trước đây, chị từng bao lần khóc vì không thể khuyên chồng thay đổi.
Mỗi khi nhận được quà, Cúc thường chụp ảnh món quà, gửi báo cho người gửi biết là mình đã nhận, cùng thể hiện cảm xúc là mình đã rất vui.
Tôi ngỡ ngàng khi thấy hiên nhà ba mẹ quá đông vui. Ông Sáu, bác Năm, thím Tư, thêm đám trẻ chạy loanh quanh. Mấy chậu cúc vàng rực rỡ trong nắng.
Con gái tôi khoe bộ áo dài mới may, rồi lăng xăng gói ghém quà bánh. Sau 22 năm, tết này con sẽ được nhận cha và tổ tông.
Tôi nghĩ mẹ không thích tôi nên bà lạnh nhạt, hóa ra là do tôi...
Tôi và ông xã rất thích tư thế nữ ở trên, nhưng tôi luôn bị giằng co giữa “thích” và “ngại”...
Lên thăm con gái, bà nén tiếng thở dài. Ngày nào cũng thật khuya bà mới thấy con rể về, người đầy mùi bia rượu.
Sau nhiều năm, tết năm nay là tết đầu tiên mẹ con chị về quê ngoại.
Khi tết đến gần, lòng tôi lại thổn thức khi nhớ về cuộc hẹn đầu năm tôi chưa kịp thực hiện.
Dạo đó, nếu bà cứ mãi “cao cao tại thượng” mà chờ ngày con dâu thân thiết, quấn quýt với mình thì không biết bà phải chờ đến chừng nào.
Trong chiếc cặp của Hoàng có đôi bông tai còn trong hộp. Thu biết đó là món quà không dành cho mình, bởi cô chưa từng đeo bông.
Ở tuổi bạn bè đã bắt đầu có quan hệ yêu đương, cháu gái vẫn chỉ biết mình mẹ. Cháu rất sợ chỉ còn một mình.
Thương bạn khó khăn, tôi cho mượn tiền sắm Tết. Chồng tôi biết chuyện vô cùng giận dữ, anh mắng tôi không biết lo toan.
Cả năm tích cóp, bây giờ tiêu tết là hết sạch, những tấm vé máy bay khiến chị Mai căng thẳng, mỏi mệt.
Mỗi dịp lễ tết, tôi kiệt sức vì lo toan quá nhiều thứ. Chồng tôi trọng lễ nghĩa nhưng lại vô tâm với gia đình nhỏ.
Mọi năm, giờ này tôi đang lo sốt vó với áp lực sắm tết, chuẩn bị tết, quà cáp cho nơi này, nơi khác.
Bây giờ thiếu gì phụ nữ đơn thân vẫn sống vui vẻ. Nếu bạn cảm thấy tội nghiệp họ thì e rằng bạn đã lạc hậu.
Trong nụ cười đó, có bao nỗi chua xót nhọc nhằn không ai thấu. Cái gánh nặng gia đình chắc khó mà bứt rời khỏi đôi vai nhỏ nhắn của chị.