Tôi không đủ bao dung để đón người cha bạc bẽo về phụng dưỡng

08/10/2022 - 05:43

PNO - Ông bệnh, tôi có thể cho ông tiền, những bữa ăn no. Nhưng, đón về phụng dưỡng thì tôi không có đủ lòng trắc ẩn, sự bao dung và tình thương yêu.

 

Chỉ mới hơn 60 tuổi, giờ ba phải sống trong cảnh bệnh tật và cô độc. (Ảnh minh hoạạ)
Giờ đây, ba phải sống trong cảnh bệnh tật và cô độc (Ảnh minh họa)

Những ngày qua, đọc những bài viết về người chồng, người cha ngoại tình tuổi già phải sống cô độc khiến tôi nhớ lại chuyện của mình Tôi từng là "cả bầu trời, cả mặt đất của ba, quý tử của ba" - như ba tôi luôn nói.

Mỗi lần cha con gần nhau là ba hay công kênh tôi trên vai, cõng trên lưng và mua đồ chơi cho tôi nhiều như trái núi.

Thế nhưng, năm tôi 7 tuổi, đùng một phát ba mẹ tôi ly hôn. Khi đó tôi đã nghe đươc tiếng khóc ai oán của mẹ trong đêm khuya nói với ba: "Tại sao anh lại ngoại tình, tại sao anh lại phụ bạc hai mẹ con em".

Lúc đó, tôi không hiểu ngoại tình là gì, nhưng tôi biết ba mẹ tôi không còn sống chung nhà. Và điều tôi không thể ngờ là ông đã quên hẳn "cục vàng, cục kim cương" mà ông cõng trên lưng suốt.

Ba bỏ đi mất dạng, cả năm ba mới về thăm tôi. Tôi vẫn nhớ như in, ngày ba về thăm. Tôi đang ngồi một mình trước hiên nhà thì nghe tiếng gọi "Tin". Tôi nhận ngay là tiếng ba. Ba đứng ngoài cổng và dang rộng hai tay đón tôi như ngày xưa ba đi làm xa cuối tuần về.

Tôi định ào chạy ôm ba, nhưng đôi chân chôn chặt một chỗ. Nước mắt tôi tràn ra, trong tôi là mớ cảm xúc hỗn độn: nhớ ba, thương ba, thèm ba và cả giận ba, ghét ba. Rồi chẳng hiểu sao, tôi chạy nấp sau cây vú sữa giữa sân. Một lúc sau, ba mới vô được nhà, khi ba ôm tôi trong vòng tay, tôi đã khóc nức nở, tức tưởi cho thỏa những giận hờn và nhớ nhung.

Những tưởng, sau lần đó ba sẽ về thăm tôi thường xuyên. Nhưng ba lại biền biệt. Tôi nghe mẹ và ngoại nói chuyện thì mới biết: vợ ba đã sinh em bé và ba rất bận rộn. Tối đó, tôi nấp trong kẹt tủ khóc thật lâu, tôi hình dung từ nay ba sẽ lo cho gia đình của ba, đứa con gái của ba.

Ba năm sau, khi ông ngoại tôi nằm viện, mẹ dẫn tôi đi thăm. Ba tôi cũng tới thăm và ông cõng con gái trên lưng y như ngày xưa cõng tôi. Ba ngoắc tôi, nói: "Em con nè". Nhưng cô bé đó thật xa lạ với tôi. Tôi thấy ghét ba và ghét cả con bé đó. Tôi nghĩ, vì nó mà đứa trẻ mới 10 tuổi là tôi phải mất cha.

Hôm đó, hình ảnh ba trong tôi nhạt nhòa. Tôi vẫn nhớ ba, nhưng trong nỗi nhớ đã xen lẫn giận hờn, ấm ức. Mỗi lần nghe cô hàng xóm kể: "Hôm nay thấy ông L. (ba tôi) dẫn vợ con vô quán H.D ăn", tôi lại thấy ba càng xa. Rồi những khi tôi bệnh, nằm viện, cũng là mẹ và các dì chăm tôi, hoàn toàn không có bóng dáng của ba.

Khi tôi vào cấp III, rồi lên đại học, ba cũng không xuất hiện. Ba cũng không bao giờ cho tôi món quà, cái bánh, tấm áo mới... Ba đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống và tâm trí tôi.

Thỉnh thoảng, tôi về nhà nội dịp tết, nghe các chú, cô nói: "Ba mày giờ khó khăn, vợ sau cờ bạc, đề đóm nên phải bán nhà trả nợ. Vì vậy, ông mặc cảm cũng ít khi về nhà nội". Tôi nghe chuyện nhưng lòng trống rỗng, cứ như của người lạ nào đó.

Hơn 20 năm qua, cuộc sống của tôi hoàn toàn không có bóng dáng của người cha. Mẹ tôi sống một mình, tần tảo nuôi tôi ăn học, yêu thương chăm sóc tôi từng chút một như bù đắp sự thiếu thốn tình thương của cha.

Ngày vợ tôi sinh con đầu lòng. Khi đặt tên, tôi đã nói với vợ: "Anh sẽ không đặt tên con theo họ của anh. Vì anh không muốn con mang họ của ông nội. Anh sẽ đặt theo họ bà nội. Bà nội mới xứng đáng để truyền cái họ lại cho các cháu". Cả hai đứa con của tôi đều mang họ của mẹ tôi. Xem như mối liên quan của ba với thế hệ con tôi đã dừng lại.

Thật sự, hiện tại tôi không còn giận nhưng tôi cũng chẳng có tình cảm, sự ràng buộc nào với ba. Tôi đã từng gặp lại ba hai lần trong năm qua. Ông ốm và trông khá tiều tụy vì mắc bệnh viêm gan do chìm trong men rượu. Tôi chào ông như một người qua đường.

Ông bệnh tật và đơn độc. Mẹ nói tôi đón ông về nuôi. Tôi từ chối. Tôi có thể cho ông tiền, những bữa ăn no. Nhưng, đón về phụng dưỡng thì tôi không có đủ lòng trắc ẩn, sự bao dung và tình thương yêu với một người từ lâu không có bất kỳ mối liên quan nào tới mình. 

Minh  Thành

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(1)
  • Thư 20-05-2023 02:14:43

    Chúc mừng bạn đã đủ tỉnh táo, kg yếu lòng như mẹ bạn. Có gan làm thì có gan chịu. Cái quả báo đó là do ông ta tạo ra thì ông ta phải nhận thôi. Tôi nghĩ bạn cón " có thể cho ông tiền, những bữa ăn no." là quá bao dung rồi. Kg việc gì phải bao dung với những người đàn ông bật nghĩa bất nhân và bạc tình.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Mua sắm đi, con gái!

    Mua sắm đi, con gái!

    31-10-2024 06:14

    Thanh xuân của tôi không đánh dấu bằng một tài khoản tiết kiệm nhiều con số, mà là những trải nghiệm quý báu, những giây phút thăng hoa vui vẻ.

  • Tái hôn vội để chồng cũ thấy mình... có giá

    Tái hôn vội để chồng cũ thấy mình... có giá

    30-10-2024 12:03

    Chị ly hôn sau 30 năm chung sống với anh chồng đẹp trai. Trước đó, chị chỉ khoe cuộc hôn nhân mỹ miều, hạnh phúc.

  • Vì con hay vì mình?

    Vì con hay vì mình?

    30-10-2024 06:18

    Trên sàn diễn đó, cha mẹ là những diễn viên, con cái là khán giả, ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng sau này.

  • Lấy chồng nuôi cả nhà chồng

    Lấy chồng nuôi cả nhà chồng

    29-10-2024 18:10

    Sự việc này cô chưa biết giải quyết sao, cứ nghĩ tới công sức vất vả cả tháng, rồi đưa hết cho mẹ chồng thì quá ấm ức.

  • Sao cứ phải tự làm khổ mình!

    Sao cứ phải tự làm khổ mình!

    29-10-2024 15:10

    Trong một lần vợ chồng tranh cãi, anh nói rõ quan điểm: “Nhà này không ai bắt em như thế cả, tự em làm rồi than vãn gì”.

  • Thất nghiệp thì đi bán hàng cho vợ

    Thất nghiệp thì đi bán hàng cho vợ

    29-10-2024 06:07

    Tôi thường nghĩ về những đôi vợ chồng trẻ chọn chợ làm nơi sinh nhai. Tôi cũng hay nghĩ về những người mất việc trong thời kỳ kinh tế khó khăn này.

  • Chồng vô cảm

    Chồng vô cảm

    28-10-2024 18:23

    Với người chồng vô cảm, nếu nhận ra “bộ mặt thật” chỉ sau một lần biến cố, thì người vợ chẳng nên níu kéo, chần chừ.

  • Đàn bà uống rượu

    Đàn bà uống rượu

    28-10-2024 15:35

    Chuyện uống rượu bia của đàn bà thời nay không còn quá xa lạ. Có quán nhậu nào không có phụ nữ?

  • Dù mẹ không còn bên tôi

    Dù mẹ không còn bên tôi

    28-10-2024 06:37

    Từ mùa cuối năm của năm 2020, những ngày lễ, những kỳ nghỉ hoặc du lịch thú vị đã không còn ý nghĩa với tôi nữa khi mẹ không còn.

  • Giao bếp cho chồng

    Giao bếp cho chồng

    27-10-2024 16:14

    Chị biết chồng vẫn ăn được món đó nhưng anh nói thế để có ý nhắc nhở vợ, nên chị càng buồn lòng.

  • Chồng trẻ hơn sẽ luôn ngoại tình?

    Chồng trẻ hơn sẽ luôn ngoại tình?

    27-10-2024 07:06

    Ai dám chắc một anh chồng trẻ hơn sẽ luôn ngoại tình, còn một ông chồng "tuổi đẹp" sẽ trọn đời chung thủy?

  • Bạn… chồng

    Bạn… chồng

    26-10-2024 06:06

    Chị báo tin sẽ ly hôn khi ngấp nghé tuổi 40. Mọi người đều bất ngờ, can ngăn, nhưng chị không lay chuyển.

  • Đơn thân trong hôn nhân, cách nào thoát ra?

    Đơn thân trong hôn nhân, cách nào thoát ra?

    25-10-2024 18:11

    Dù hôn nhân bất hạnh đến mức nào, Quỳnh vẫn có cách để ổn định tâm trạng, vững bước trên hành trình đã chọn.

  • Bây giờ thì hạnh phúc, biết mai này ra sao!

    Bây giờ thì hạnh phúc, biết mai này ra sao!

    25-10-2024 11:36

    Dù sau này có như thế nào cũng chẳng sao! Chẳng phải mưa đến đâu thì mát mặt tới đó đấy thôi!

  • Bất ngờ từ một vụ chia đất

    Bất ngờ từ một vụ chia đất

    25-10-2024 06:27

    Bấy lâu vợ tôi đã cố gắng cảnh báo tôi về sự thay đổi của lòng người, để tôi không quá bị sốc.

  • Tôi cứ nghĩ mình đã đủ tốt

    Tôi cứ nghĩ mình đã đủ tốt

    24-10-2024 16:34

    Điện thoại vợ báo lịch hẹn với bác sĩ, trong khi cô ấy có biểu hiện hoàn toàn bình thường. Liệu vợ có giấu tôi điều gì hay không?

  • Gia vị cho ngày mới

    Gia vị cho ngày mới

    24-10-2024 06:17

    Nhìn các bạn vui vẻ thảo luận, Ngọc hơi chùng lòng. Tại sao mọi người có quá nhiều điều để mong ngóng, còn cô thì không?

  • Đối phó với vợ mè nheo âu yếm

    Đối phó với vợ mè nheo âu yếm

    23-10-2024 17:17

    Dù nhiều ông chồng hết sức thông cảm, thậm chí khoái chí với những đòi hỏi của vợ, nhưng lệ thường, cái gì quá cũng ngán.