Tôi không cần anh, tôi sẽ đi một mình

13/12/2020 - 05:11

PNO - 13 năm chung sống. Gần đây, vợ chồng hay nói với nhau về chuyện có còn yêu nhau không.

Thứ Bảy tuần này có cái tiệc thôi nôi con trai út nhà anh vợ. Đó hẳn nhiên là nơi tôi nên tham dự. Nhưng vợ tôi nói: “Anh không cần phải đến đâu”. Vậy là lại cãi nhau. Tôi cáu lắm. Vợ chồng tôi đã thay đổi rất nhiều.

Chuyện là, tôi có hẹn đi khám vào 11g sáng hôm đó. Vợ tôi đã quên mất và báo với anh trai là giờ đó chúng tôi không bận gì. Chuyện đó cũng dễ hiểu. Tôi cũng thường quên lịch đi khám của mình. Vợ tôi có quên cũng là điều dễ hiểu.

Vấn đề là thế này: tôi không thể đi khám trong tuần vì phải đi làm. Tôi chỉ có thể hẹn bác sĩ vào cuối tuần. Tuy nhiên, vào những ngày cuối tuần, lúc nào bệnh viện cũng đông nghẹt bệnh nhân. Phải đặt lịch hẹn trước hai tuần mới có chỗ. Thứ Bảy này nếu hủy lịch hẹn thì phải đợi đến hai tuần nữa. Còn nếu đi khám mà không đặt lịch trước, thì phải đợi rất lâu mới tới lượt.

“Anh tới đó chịu khó đợi một chút thì cũng được khám mà?”, vợ tôi nói đơn giản. “Nhưng anh sẽ phải đợi mất một tiếng đấy”. Thế là cô ấy chốt luôn: “Vậy thì em đi một mình. Anh cứ đi bệnh viện”.

Tôi cảm thấy cái khó chịu trong lời nói của vợ. Văng vẳng bên tai tôi dù không thành tiếng là lời trách móc: “Anh đi đi. Tôi không cần”.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi rất bực mình. Tôi quát: “Tôi cũng phải đi dự tiệc thôi nôi nhà anh vợ chứ. Sao lại nói như thế? Bà không thể nói với tôi kiểu thông cảm hơn à?”. Vợ tôi nói rằng cổ cảm thấy khó chịu trước câu nói phải đợi một tiếng đồng hồ trong bệnh viện của tôi. Cô ấy “đọc được rằng tôi không muốn đi”.

Tôi thấy hụt hẫng. Tôi có thể lái xe một tiếng rưỡi để đến đó dù đường sá có đông đúc vào cuối tuần, nhưng ước gì vợ tôi biết nũng nịu một chút. Câu trả lời mà tôi muốn nghe chỉ đơn giản là: “Em xin lỗi vì đã quên mất lịch hẹn khám của anh. Nhưng mà lỡ rồi, anh đi với em nhé?”. Sẽ vẫn còn điều gì đó chúng ta muốn làm cùng nhau chứ.

Không biết từ bao giờ, vợ chồng tôi bắt đầu ít thuyết phục và nhờ vả nhau. Cả tôi và vợ đều như thế. Nếu có việc gì hai người không thống nhất được, kết cục ngay lập tức sẽ là: “Nếu anh/em không muốn thì đừng làm. Tôi sẽ tự làm”. Tất nhiên, thà tự mình làm còn hơn đi nhờ một người đã tỏ ý không thích. Mà tính ra, đúng là ngày càng có nhiều việc chúng tôi tự làm một mình.

Chỉ vài năm trước đây, việc gì vợ chồng cũng có nhau. Điều quan trọng nhất đối với chúng tôi chính là “bên cạnh nhau”. Tôi nghĩ trong tình yêu hay tình cảm vợ chồng cũng vậy. Cái quyết định chính là phải ở bên nhau, cùng nhau làm bất cứ việc gì. Và sẵn sàng thuyết phục để có thể ngọt ngào với nhau, nhường nhịn để được ở bên nhau.

Dạo này, tôi và vợ đều không ai chịu nhường ai. Chúng tôi đã cưới được 13 năm rồi. Có phải vì tình yêu của chúng tôi đã phai nhạt? Có phải vì ở một mình còn thoải mái hơn bên cạnh nhau?

Tôi vẫn nghĩ rằng tôi yêu vợ tôi, nhưng biết đâu lại không còn đúng nữa. Tôi đã làm vài ly, nhưng sao đêm vẫn dài quá. 

Hoàng Tiến

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI