PNO - Tôi kết hôn muộn không phải vì bị “ế” mà do quan điểm sống cứng nhắc, bỏ ngoài tai lời khuyên của những người thân.
Chia sẻ bài viết: |
Hà Thanh 13-05-2020 21:44:15
Tôi nghĩ nhà nước nên hỗ trợ bằng cách miễn học phí , thì gánh nặng nuôi con đỡ . Từ mầm non đến trung học .
nguyễn phương 11-05-2020 04:28:21
Mỗi gia đình đều có hoàn cảnh riêng của mình ,có người kết hôn sớm có người muộn rồi không phải ai cũng có hạnh phúc viên mãn ...Tôi thấy tùy thuộc vào nhân cách lối sống đạo đức vì thế không thể kết luận kết hôn sớm hay muộn cái nào tốt .
Shu 09-05-2020 21:30:07
Chuyện nên sinh con trước 30 tuổi không để quá 35 thì đài báo hàng ngày cũng ra rả nên ai cũng biết và chọn lựa ra sao thì đó là quyền tự do cá nhân và khả năng kinh tế cũng như quan điểm hạnh phúc mỗi người,
hoàn toàn không có mẫu số chung cho tất cả 100tr người ở VN. Bộ Y tế cũng chỉ nên dừng lại ở việc khuyến khích và khuyên nhủ mà thôi, có cần thiết phải đề nghị đánh thuế cao cho người ket hôn muộn và chưa sẵn sàng làm mẹ hay không? Tôi vẫn cho rằng chuyện đó cực kì phản cảm, và xâm phạm tự do cá nhân của con người.
Như Hường _ HCMC 09-05-2020 19:54:53
Phụ nữ làm vợ làm mẹ ở tuổi 26 là tốt nhất. Con đầu của tôi sinh ra khi tôi 26 tuổi nên việc sinh nở rất thuận lợi, em bé khỏe mạnh. Do kinh tế ngày đó còn khó khăn, sau 8 năm tôi sinh bé thứ 2 ở tuổi 34, tôi đã sinh non gần 1 tháng, và việc nuôi đứa bé vô cùng vất vả. Và từ kinh nghiệm bản thân tôi khuyên các bạn trẻ đừng nên lập gia đình quá trễ, chúng ta là phụ nữ hãy làm tốt thiên chức làm mẹ mà tự nhiên đã ban tặng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.
Ký ức về ông ngoại trong tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhạt và nỗi ám ảnh về "đứa con riêng" của ông cũng mãi mãi hằn sâu trong tâm trí.
Con đau lòng lắm ba ạ. Con sợ đến thắt tim mỗi khi nghe tiếng bước chân loạng choạng của ba ngoài ngõ...