Tôi giăng bẫy nhầm Tây nghèo

24/03/2016 - 11:41

PNO - Đâu phải Tây nào cũng giàu, đâu phải Tây nào cũng tốt... tôi góp thêm câu chuyện đời mình để chị em cảnh giác hơn.

Cách đây 4 năm, tôi biết anh ấy khi chuyển từ công chức quèn sang công ty tư nhân có vốn đầu tư nước ngoài với mong muốn đồng lương cải thiện hơn từ tấm bằng đại học danh giá.

Công ty tôi làm lúc đó rất nhiều người nước ngoài. Tôi gặp anh cũng rất tình cờ như định mệnh, anh là Tây nhưng khuôn mặt sáng sủa, hiền hậu và rất mực tử tế, anh là đồng nghiệp của tôi.

Sau nhiều lần trò chuyện, trêu đùa, và những chuyến thực tế dài hạn, chúng tôi đã yêu mến nhau và dần trở thành cặp đôi không thể thiếu. Trong khi người yêu hiện tại quá nhiều cãi vã đã khiến tình yêu mệt mỏi, tôi nhanh chóng bỏ rơi người cũ để đến với anh.

- Anh yêu em và mong muốn em sẽ được hạnh phúc bên anh.

Toi giang bay nham Tay ngheo
Công ty tôi làm lúc đó rất nhiều người nước ngoài. Tôi gặp anh cũng rất tình cờ như định mệnh. (Ảnh minh họa)

Tôi nhanh chóng nhận lời yêu chàng trai Tây ấy, 3 tháng yêu nhau, anh là niềm tự hào của tôi. Thiên hạ nhìn tôi ngưỡng mộ vì yêu được Tây, anh lại lễ phép và đầy thiện chí... Dù không thích con gái yêu xa nhưng bố mẹ tôi (những công chức hiểu đời) vẫn mở lòng đón nhận anh. Năm ấy, tôi cũng tròn 27 tuổi, trước tình yêu và sự tha thiết của anh, tôi quyết định lấy anh.

Vì gia đình anh không thể sang đây dự, nên chúng tôi có một đám cưới nhỏ được tổ chức giữa lòng thủ đô chật hẹp khách khứa đa phần là nhà gái và anh! Thương con gái và tử tế với con rể đầu bố mẹ tôi lo hết cưới xin, anh và tôi góp thêm chút ít. Từ đó anh bỏ khu kí túc cơ quan dọn ra ngoài sống với tôi.

Điều bất ngờ rằng, trong một loạt danh sách chung cư mini có thể mua ở tạm thì anh lại chọn thuê nhà. Căn trọ trật hẹp và đầy ẩm mốc trên tầng 5 của một khu tập thể. Anh nói với tôi:

- Chúng ta cần tiết kiệm, chỉ cần một nơi để ở là được (Anh thầm thì).

Tôi lặng người theo anh, cho đến khi mang bầu bé Pon, anh vẫn chẳng chịu chuyển đi, vẫn căn phòng 16 mét vuông cả toilet. Chúng tôi bắt đầu có những điều không bằng lòng sau 1 năm chung sống. Anh có vẻ khó chịu hơn với tôi. Tôi ngờ vực sự ích kỷ của anh hỏi thẳng.

- Anh hiểu thế nào là cho con cái một cuộc sống tốt nhất không? Tôi nghĩ người phương Tây hiểu hơn ai hết.

Toi giang bay nham Tay ngheo
Nhìn con trai Pon của hiện tại, tôi đã rất muốn khóc! nhưng nước mắt không thể chảy! Tôi đã yêu nhầm Tây nghèo, trao nhầm một đời người cho anh! (Ảnh minh họa)

Anh im lặng.  Bé Pon được hơn 1 tuổi, anh có quyết định về làm việc tại đất nước của mình. Chia tay trong nước mắt với cha mẹ ruột, tôi theo anh về nước. Sau chuyến bay dài và mệt mỏi, chiếc taxi đưa tôi về một miền quê xa xôi và hẻo lánh của nước Pháp.

- Đây là nhà chúng ta, em vào đi (Anh chỉ vào một căn hộ nằm tít tắp và cũ nhất ngôi làng ấy).

Bố mẹ anh ra trước cổng đợi, trông họ già, đôi mắt cũ kỹ đầy mong ngóng. Tôi bàng hoàng nhìn anh, phát ra những lời không để ý: "Nhà anh đây sao, nhà chúng ta đây sao?"

2 tuần sống với gia đình anh, tôi biết anh không hề giàu có như những gì tôi nghĩ. Dù thất vọng tràn trề nhưng tôi cố gắng giữ lặng trong lòng. Tôi âm thầm đặt vé máy bay và cho anh biết sau ít phút "Em sẽ về Việt Nam để suy nghĩ lại về hôn nhân của chúng ta", anh ta trừng mắt nhìn tôi và bỏ đi uống rượu những ngày sau đó.

Nhìn con trai Pon của hiện tại, tôi đã rất muốn khóc! Nhưng nước mắt không thể chảy! Tôi đã yêu nhầm Tây nghèo, trao nhầm một đời người cho anh!

Hạ Phương (Hà Nội)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI