Tôi từng đến nhà Dũng vài lần khi yêu nhau và biết nhà anh rất nhỏ, chiều ngang chỉ 2 mét rưỡi, chiều dài khoảng 15 mét. Trong căn nhà ấy có tới ba cặp vợ chồng cùng chung sống là bố mẹ chồng tôi và vợ chồng hai chị gái của anh. Đến chơi là một chuyện, khi chính mình sống trong căn nhà ấy tôi mới hiểu là chẳng dễ dàng gì. Ban ngày mọi người sinh hoạt chen chúc trong không gian chung chỉ khoảng 30 mét vuông còn buổi tối thật sự là cơn ác mộng với một tiểu thư con nhà giàu như tôi khi đã quen với chăn ấm đệm êm và căn phòng riêng rộng gần bằng cả nhà anh.
Mỗi cặp vợ chồng được ép trong một không gian riêng phân chia bởi những tấm rèm vải cũ sờn, đến thở mạnh còn không dám nói gì đến chuyện gần gũi hay tâm sự với nhau. Tôi mang bầu cần được nghỉ ngơi thoải mái nhưng luôn cảm thấy căng thẳng và stress, nhiều hôm thứ bảy buổi chiều được nghỉ nhưng tôi vẫn ở lại công ty để ngủ trưa vì nếu về nhà giờ ấy sẽ phải thấy cảnh hai anh rể và bố chồng cởi trần nằm la liệt trên nền nhà.
|
Nhiều hôm tôi phải ở lại công ty để nghỉ trưa thay vì về nhà chồng bởi ái ngại với không gian quá chật hẹp và thiếu riêng tư ở đó (ảnh minh họa). |
Tôi cũng không chia sẻ được nhiều về tinh thần với mọi người trong gia đình, bởi lẽ mẹ Dũng chỉ là người thu mua ve chai, bố anh đạp xích lô còn vợ chồng hai chị gái anh đều làm công nhân. Tôi rất cảm động và biết ơn họ đã cố gắng hết sức nuôi Dũng ăn học, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể cảm thấy thoải mái khi sống cùng những người có tư duy và sở thích quá khác biệt với mình. Như một lẽ tất yếu, tôi trở nên khó chịu và thường xuyên nổi nóng với Dũng dù bản thân không hề muốn.
Tôi mất ngủ liên tục, mang bầu bảy tháng mà tôi chỉ lên có 2kg. Thương con, bố tôi rủ rỉ với mẹ thế nào đó mà mẹ gọi Dũng qua nhà nói chuyện, khuyên anh xin phép bố mẹ để vợ chồng tôi sang nhà ở với bố mẹ tôi trong thời gian bầu bì và sinh nở. Tất nhiên Dũng không muốn vậy chút nào bởi trong lòng anh vẫn còn những tổn thương do bố mẹ tôi gây nên trước đây. Nhưng bản thân tôi cũng đã quá mệt mỏi với cuộc sống ở nhà anh nên cũng tỏ thái độ ra mặt để anh phải sang nhà tôi ở rể. Cuối cùng, anh nhượng bộ.
Tôi có thể gạt bỏ tự ái để về lại ngôi nhà thoải mái rộng rãi của mình bởi dù sao tôi cũng là con cưng của bố mẹ, nhưng Dũng thì khác. Anh ôm mãi trong lòng mặc cảm vì khoảng cách quá chênh lệch giữa hai gia đình, cộng với nỗi ám ảnh về cách đối xử hà khắc bố mẹ tôi dành cho anh trong quá khứ, nên anh không tài nào mở lòng thoải mái được với gia đình tôi khi sống chung. Mẹ tôi lại nhiều lúc nói năng “văng mạng” khiến anh càng tổn thương nhiều hơn.
|
Thực sự sau mấy tháng sống ở nhà Dũng, tôi gần như bị ám ảnh với việc phải quay lại nơi đó sống tiếp (ảnh minh họa). |
Có lần mấy người bạn học cùng đến nhà tôi chơi, mẹ tôi lại chỉ mặt một cậu bạn con nhà giàu bảo: “Ngày xưa mày mà làm con rể bác có phải...”. Mẹ dừng vội câu nói ở đó nhưng mọi người có mặt đều cảm thấy ngượng ngùng khó xử. Đêm đó, Dũng đã nằm quay lưng lại tôi và lạnh lùng gạt tay tôi ra khi tôi định ôm anh. Lần khác, trong bữa ăn mẹ gắp cho tôi con cua biển to nhất rồi bảo: “Ăn đi cho con nó có chất mà lớn, chắc lâu lắm rồi không được ăn mấy món này đúng không?”. Tôi vội liếc sang Dũng, anh cúi gằm mặt, rồi chỉ ăn vài miếng lấy lệ xong đứng lên ngay. Cứ thế, cuộc sống của chúng tôi ở ngôi nhà thoải mái và tiện nghi nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.
Tôi sinh con được ba tháng, Dũng liên tục bắt tôi quay về nhà anh bởi tôi đã hết thời gian ở cữ. Bố tôi biết chuyện, một lần nữa đề cập việc giúp chúng tôi mua một căn hộ chung cư để ở riêng cho thoải mái, nhưng Dũng kiên quyết từ chối. Tôi thì thực sự đã quá sợ việc sống ở nhà anh, nay lại có thêm con nhỏ, bao thứ phải lo lắng - nhất là chuyện giữ gìn vệ sinh cũng như không gian yên tĩnh, thoải mái cho con, nên nhất định không chịu nghe theo anh.
|
Hết thời gian ở cữ, Dũng nhất quyết bắt tôi về lại nhà chồng bởi không chịu nổi cảnh "chó chui gầm chạn", ở rể nhà giàu. Còn tôi cũng quyết không quay lại nhà anh (ảnh minh họa). |
Thế là hai vợ chồng giận nhau, hục hặc kéo dài đến mức chẳng còn thấy thiết tha gì với nhau nữa. Tôi biết anh khó chịu vì cảnh “chó chui gầm chạn” nhưng cứ làm ngơ vì nghĩ anh thương con sẽ phải hi sinh, nhưng rồi già néo đứt dây. Mấy hôm trước, anh hỏi lại tôi lần nữa. Tôi vẫn nhất quyết nói sẽ không quay lại nhà anh. Trong lúc cãi nhau, tôi lỡ lời nói một câu quá đáng: “Em không muốn quay lại cái nhà bé như ổ chuột ấy!”. Dũng sững người, nhìn tôi trừng trừng rồi bỏ đi. Hôm sau, anh về nhà đưa tôi tờ đơn ly hôn.
Tôi hốt hoảng nhưng thực lòng không biết làm sao tìm ra giải pháp hợp lý. Tôi không muốn bỏ chồng, nhưng nếu anh khăng khăng bắt tôi chọn lựa, có lẽ tôi cũng đành từ bỏ bởi tôi không thể nào đem con về nơi đó. Mấy đêm nay tôi không ngủ được, nước mắt cứ rơi. Dũng đã bỏ về nhà bố mẹ. Rốt cuộc, chúng tôi đã chẳng thể vì tình yêu mà hi sinh hay cố gắng vì nhau. Con tôi còn đỏ hỏn đã phải đứng trước bi kịch cuộc đời là bố mẹ chia lìa. Có phải cơ sự như ngày hôm nay là do chúng tôi ngày xưa đã quá cứng đầu và coi tự ái của bản thân là tất cả?
T.P. (TP. HCM)