Tôi đã từng hủy hoại mình

09/05/2015 - 11:27

PNO - PN - Chồng tôi thay lòng đổi dạ khi có chức quyền, địa vị và cuộc sống gia đình không còn nỗi lo toan cơm áo. Những bữa tiệc chiêu đãi, giao tiếp; những mối quan hệ xã hội mở rộng đã cho chồng tôi cơ hội gặp gỡ, quen biết...

edf40wrjww2tblPage:Content

Ban đầu chồng tôi còn giấu diếm, che đậy. Đến khi bị phát hiện, anh thản nhiên coi như đó là chuyện bình thường. Anh lý lẽ: “Đàn ông ai chẳng vậy. Chỉ có điều ngày xưa, xã hội chấp nhận trai năm thê bảy thiếp nên các cụ thoải mái cưới nhiều vợ. Giờ chỉ “một vợ một chồng” nên phải lén lút. Nhưng quan trọng là tôi vẫn lo cho vợ con…”. Tôi điên tiết bảo không chấp nhận thì anh tỉnh queo: “Không chấp nhận thì ra đi!”. Chồng tôi ngang nhiên thách thức vì anh là người nắm kinh tế chính trong gia đình.

Sự ghen tuông đã làm tôi trở nên xơ xác, gầy mòn, mất ăn, mất ngủ. Tôi đau khổ mỗi khi tưởng tượng chồng mình ôm ấp, yêu thương, chiều chuộng, ngọt ngào với người đàn bà khác. Tôi cũng không chịu nổi khi phát hiện những món quà đắt tiền sau mỗi lần đi công tác, chồng mua cho người tình trẻ... Tôi hoảng loạn vì ghen, lao tâm khổ tứ vì ghen! Tôi học hỏi, nghiên cứu xem đánh ghen kiểu nào thì tốt nhất!

Nhưng rồi tôi cũng chẳng dám làm gì, bởi tôi sợ làm lớn chuyện chồng sẽ mất chức, mất việc; sợ cả ánh mắt quắc lên như muốn ăn tươi nuốt sống của chồng tôi. Có lần anh ta đã nổi khùng lên khi tôi ra tận quán bia, lấy cớ con bệnh gọi ba về. Về nhà, anh chỉ thẳng vào mặt tôi, gằn giọng tức tối: “Chuyện nhà tự mà lo lấy. Tao mà mất “chỗ”, mẹ con mày cũng ăn... cám!”. Tôi chỉ còn biết khóc.

Toi da tung huy hoai minh

Chiều nào tôi cũng như kẻ điên, xách xe chạy vòng vòng quán xá tìm chồng. Trời mưa thì mặc áo mưa đi tìm. Có khi tìm đến tận mấy cái quán vùng ven, thấy chồng trong quán với đám bạn nhậu, xung quanh là em út mơn mởn lượn lờ, đong đưa, tôi tức giận đến nghẹt thở nhưng cũng không dám làm gì, chỉ đứng bên này đường nhìn vào mà nước mắt trào ra, vì nếu biết bị theo dõi, về thế nào anh ta cũng cho tôi ăn đòn tơi tả. Không những đánh đập, chửi rủa tôi, anh ta còn sỉ nhục cả cha mẹ tôi, rồi lôi hết quần áo của tôi liệng ra sân, tẩm xăng đòi đốt cho hả...

Người ta xì xầm đầy tai, rằng chồng tôi mê mẩn con bé chủ quán xinh đẹp, trẻ măng. Nghe đâu chồng tôi còn mua cả nhà cho cô ta. Tôi đau lắm, nhưng bên ngoài tôi vẫn một mực bảo vệ chồng, tìm cách phủ nhận, bảo chồng mình đàng hoàng, bị người ta ganh ghét dựng chuyện hãm hại. Tôi như kẻ sống hai mặt, đau khổ, giằng xé trong những cơn ghen của mình. Ghen điên cuồng trong âm thầm nhưng không dám có bất cứ một phản ứng nào. Ghen mà chỉ dám lén lút rình rập, biết rõ mười mươi cũng chỉ im lặng tự giày vò, làm khổ bản thân...

Ghen làm tôi quên cả chuyện lo cho hai thằng con đang tuổi ăn, tuổi lớn. Bữa ăn gia đình trước đây của tụi nhỏ được thay bằng cơm tiệm, cơm hộp. Chuyện học hành của con tôi cũng không còn tâm trí nào để ý đến. Một chiều, hai thằng con tôi, đứa 13, đứa 15 bỗng dưng biến mất. Tôi điện hỏi thăm cô giáo của các con thì được biết hôm nay cả hai đứa không đến lớp. Cô giáo cho biết thêm, lúc này chúng học hành sa sút, không tập trung…

Tôi hoảng hốt hỏi thăm bạn của con mà không đứa nào biết. Điện cho chồng chỉ nghe những tiếng tút tút vô cảm. Đầu óc quay cuồng, tôi lo sợ không dám nghĩ đến những gì có thể xảy ra với các con. Tôi không còn đủ tỉnh táo để biết mình nên làm gì. Trong lúc tưởng có thể chết đi thì cha mẹ tôi dưới quê điện lên, thì ra hai thằng nhỏ chán cảnh nhà, bỏ học, rủ nhau tìm đường về ngoại cách hơn 30 cây số.

Tôi như chết đi sống lại, ôm chặt các con. Chính lúc này tôi nhận ra, cơn ghen lâu nay mình đeo đuổi thật vô nghĩa. Cha mẹ xót xa, nhìn tôi xơ xác, héo úa vì ghen mà rớt nước mắt: “Con nhìn lại mình đi, xem có giống ai không? Con hủy hoại mình thì được gì? Không thương mình cũng phải thương các con chứ! Con có nghĩ đến cha mẹ già không mà làm vậy?...”. Lời cha mẹ làm tôi bừng tỉnh, cha mẹ đã cho tôi có thêm sức mạnh để làm lại cuộc đời, khi chồng tôi vẫn lún sâu vào mê đắm...

Các con tôi giờ đã lớn, đều đã học xong và đi làm. Để được như ngày hôm nay, mẹ con tôi đã phải trải qua biết bao khó khăn, vất vả, tủi cực. Nhưng ngẫm lại, nếu ngày ấy cứ trượt dài trong cơn ghen, không biết bây giờ mẹ con tôi sẽ ra sao?

 VY MAI

Bài tham gia diễn đàn xin gửi về địa chỉ: vanhoaghen@baophunu.org.vn

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI