PNO - Anh cảnh sát khu vực vừa ra khỏi cửa, ba chỉ mặt tôi, nghiến răng: “Đồ mất dạy!”. Tôi nhìn thẳng vào mặt ông. Nỗi ấm ức xen lẫn căm giận khiến tôi không thể thốt lên được lời nào. Nhưng tôi muốn ông biết rằng, nếu ông tiếp tục đụng đến má, tôi sẽ không nhân nhượng.
Chia sẻ bài viết: |
Xương rồng đen 27-04-2024 16:52:00
Được bài viết của bạn mà tôi thấy hình ảnh gia đình nhà chồng tôi ở trong đó. Tuy ăn riêng nhưng 2 nhà cạnh nhau. Bố chồng tôi nói chuyện với người ngoài nhẹ nhàng, khép lép lắm nhưng về nhà ông như 1 con người khác. Chồng tôi là một người tốt. Anh ko giống tính anh nhưng bây giờ hơn 40 tuổi với hoàn cảnh đó anh cũng đang làm tôi và các con khổ. Bố chồng tôi nói rất tài, rất hênh hoang, gia trưởng( ông giữ hết tiền đất của các con) trong khi mấy anh em đều có gia đình riêng. Cuộc sống mưu sinh vất vả, anh ko nói gì được bố vì là người sinh ra mình nên anh trút giận tất lên đầu các con tôi. Vợ chồng tôi cũng cãi vã nhiều vì điều này. Tôi khuyên anh nhẹ nhàng cũng có, tỏ thái độ cũng có nhưng có lẽ ko thấm vào đâu so với những gì mà tuổi thơ anh trải qua nên lúc nào cửa miệng cũng có câu “ ngày xưa bằng tuổi mày, bố đã biết …” Tôi ước gì có thể sống xa gia đình chồng hoặc tự mình nuôi 3 con lên người. Tôi thương các con tôi nhiều lắm.
Trần Tuấn 26-04-2024 11:05:01
Đừng lấy tư cách là cha mà tự cho mình vô cớ chửi mắng, đánh đạp vợ con? Cô bé này gọi CS là đúng, rất tiếc việc này ở VN chưa thực hiện tốt. Nnếu ở Mỹ thì nó nhốt ông ba này rồi?
Huỳnh My 26-04-2024 08:47:33
Cháu đã làm đúng. Cha cháu là kẻ cặn bã không ra gì. Gia đình bên nội cháu cũng là đám người không có trái tim. Còn những người hàng xóm xì xào cháu biết đâu họ cũng ngu muội u mê bị chồng đánh.
Chúc cháu có được sự cứng rắn để cùng mẹ chống lại cái xấu xa. Không phải cứ là người sinh ra mình thì có quyền gì cũng được
Mẹ hỏi chị Hai có làm ăn gì không, mẹ cho tiền. Tôi mượn mẹ 50 triệu đồng, mẹ nói muốn làm ăn thì đi vay, ngân hàng thiếu gì tiền.
Không lẽ gần 30 năm ở cùng nhau, anh rể tôi không lần nào để chị có thể thực hiện một phép tính cộng?
Tôi nhận ra hôn nhân cũng cần “tinh gọn” mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.
Nếu bị bệnh cứ than, nếu đau cứ khóc, nếu giận cứ nói. Sao phải cố gắng gồng lên làm chi?
Con người kỳ lạ lắm, khi lạc vào bước đường cùng, bản năng sinh tồn sẽ trỗi dậy để cứu lấy mình.
Việc hoạch định rõ ràng cho tuổi già giúp giảm thiểu những chuyện lủng củng đáng tiếc sau này.
Vàng lên trăm triệu đồng một lượng rồi, tiền đâu mà cưới vợ!
Những đứa con được cha mẹ trải sẵn thảm êm dưới chân, chưa từng bước đi trên sỏi đá, liệu có hạnh phúc như cha mẹ mong đợi?
Gia đình là bến đỗ bình yên nhưng cũng có khi là ngọn nguồn giông bão.
Nếu không có biến cố này, chắc hẳn, tôi vẫn mãi là người phụ nữ ít trải đời, xoay quanh cuộc sống nhỏ bé “trong ao hồ” của mình.
Trong cơn sốt vàng ấy, không ít người ôm hy vọng đổi đời, nhưng cũng có những câu chuyện dở khóc dở cười, thậm chí là bi kịch.
Ban đầu mọi người thấy chú Minh vắng mặt thì hỏi lý do, sau này ai cũng né tránh chủ đề nhạy cảm ấy.
Người ta thường nói sống với người già rất mệt và áp lực, tôi lại cảm thấy thật may mắn khi có mẹ chồng hiểu chuyện.
Gần 40 tuổi cô mới thấm thía cái giá của tự do và chập chững tìm lại chính mình.
Ba chồng từng phản đối cuộc hôn nhân của tôi. Ông sợ sự khác biệt vùng miền khiến chúng tôi khó hòa hợp.
Tôi không hận dì ghẻ, cũng không oán trách quãng đời lao đao. Tôi cảm ơn biến cố đã tạo nên tôi hôm nay: mạnh mẽ và không ngại khó khăn.
Lời "khẩu nghiệp" vô căn cứ đang ngày càng lan rộng, gieo rắc tai ương cho không ít người.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.