PNO - Điện thoại vợ báo lịch hẹn với bác sĩ, trong khi cô ấy có biểu hiện hoàn toàn bình thường. Liệu vợ có giấu tôi điều gì hay không?
Chia sẻ bài viết: |
Triết gia Seneca có câu nói nổi tiếng: “Thứ làm cho con người đau khổ không phải là sự việc đó mà là chính góc nhìn của họ về sự việc”.
Khi tặng quà cho mình, ta một lần nữa tự nhắc: bản thân ta tốt đẹp, ta xứng đáng được yêu thương và trân trọng mỗi ngày.
Vợ chồng đã ít yêu thương, còn không tôn trọng nhau thì làm sao nâng đỡ nhau khi bất trắc?
Chồng chiều vợ có phải là điều tất yếu hay không, khi mà người phụ nữ luôn được ví như một cành hoa?
Nhận hoa 20/10 lẽ ra là vui, thì chị lại buồn. “Bó hoa hay quà tặng đắt tiền không đủ sức vá lành những tổn thương", chị nói.
Nhà có 3 người đàn ông, nhưng người mạnh mẽ và nam tính nhất nhà là mẹ. Mẹ luôn tự nhận mình là người đàn ông biết… đẻ.
Ở tuổi ngoài 30, Khải ký vào tờ đơn ly hôn, thấy mình ngớ ngẩn như một kẻ chẳng hiểu chuyện đời.
Có lẽ vì mải miết kiếm tìm, kết bạn với nhiều người hằng mong mở rộng mối quan hệ mà tôi quên mất những người bạn đã từng bên mình khi xưa.
Chúng ta có thể né tránh được một, hai lần, thế nhưng khi người đồng hành tiếp tục ngông cuồng, bất chấp nhân tính thì phải quyết tâm từ bỏ.
Trong vòng 10 năm, Thanh Vũ đã biến thành “siêu nhân”. Còn tôi, đổ rất nhiều tiền vào yoga, phòng tập, nhưng cân nặng... tịnh tiến không ngừng.
Cuộc sống như một game mà mình không có quyền điều khiển tính năng “đăng xuất”. Tính năng mà chỉ cần chạm vào, ta sẽ thoát khỏi cuộc chơi...
Người không tương xứng thì má hông ưng, tới người má ưng thì mấy chị không chịu. Quay qua quay lại, chị em cô lỡ thì hồi nào không biết.
Câu chuyện bắt đầu với một người mẹ vừa sinh con, đang tìm công việc có thể làm tại nhà để kiếm thêm thu nhập.
Cuộc sống con người ta có thật đơn giản dễ dàng thế không? Chân bước lên thuyền to có ai không phải đương đầu với sóng lớn?
Nhiều lần chị tưởng mình đủ quyết tâm để chấm dứt hôn nhân, nhưng rồi chị cắn răng ở lại để "đẹp mặt gia đình".
Chúng tôi quyết định họp kín, bàn phương án đối phó để đỡ phải huy động nhân sự nấu nướng rình rang từ giỗ sau.
Người ta tin rằng “thùng nước dùng” của các ông như một miếng đệm chèn vô duyên.
Họ buồn nhất không là việc phải gửi tiền về quê, mà là sự “bất công” trong cách mà cha mẹ “trói buộc” các con vào chữ trách nhiệm.