Tiếng nói tròn trịa nhất

30/11/2015 - 07:33

PNO - Hai ngày sau khi tôi chào đời, bác sĩ thông báo cho ba mẹ tôi biết, tôi không có lưỡi gà. Ba mẹ tôi lặng người.

Dòng sữa mẹ đầu tiên, chem chép, trầy trật, nó không rót thẳng, nó cứ quanh co rồi ứ tràn qua mũi. Những tiếng o oe nguyên âm, ngọ nguậy không lẽ sẽ đi theo con suốt cả cuộc đời.

Sau giải phóng, cả nước đói nghèo. Hai vợ chồng nhà giáo, ngoài giờ lên lớp còn trồng rau, luống cải cũng đủ nuôi ba đứa con ăn học, tinh tươm. Phụ huynh của ba là một bác sĩ làm việc tại Bệnh viện Trung ương Huế. Qua ông, ba mẹ bồng tôi đến cho bác sĩ Vận - người tái sinh cuộc đời tôi sau này. Ông xem qua rồi bảo, để ông tìm hiểu và sẽ trả lời sau hai tháng.

Qua sáu mươi ngày, đúng dịp nghỉ hè, ba mẹ bồng tôi vào bệnh viện; và căn phòng rộng, có những khe cửa màu xanh, nhìn ra cả khu vườn xanh mướt - “nhà mới” của tôi từ đó.

Đứa trẻ lên hai, lên ba chẳng nhớ gì nhiều nhưng ký ức mang máng, mờ ảo về căn phòng xanh, hai ống nhựa màu hồng đút thẳng vô mũi để truyền dinh dưỡng (toàn bộ phần họng để dành cho… bác sĩ!), chiếc - áo - mẹ ngồi dựa vô tường đỏ tươi máu; và mồn một là công viên cách bệnh viện không xa, chiều nào ba cũng bồng tôi ra đó, đi hết một vòng để phải nhìn được con ngựa vằn thì mới chịu mở miệng để uống một thìa thuốc đắng nghét.

Tieng noi tron tria nhat

Đã bao nhiêu chiều, có bao nhiêu vòng ba ẵm tôi đi cho hết những tháng ngày thách thức số phận ấy? Ông vừa đủ sự cứng cỏi, vững lòng để không quỵ ngã trước những ca can thiệp trước giờ phẫu thuật quyết định.

Tôi nghe kể, do sơ hở, tôi nhặt ngay một viên đá lạnh nhét vô miệng, thay vì nhai đá, tôi nhai luôn một… thớ thịt. Thế là máu tuôn xối xả. Quá hoảng hốt, không ai đủ tỉnh táo để xử trí. Bác sĩ Vận lao vào phòng, ông dùng một khối bông gòn cứ thế nhét vào miệng của đứa trẻ lên hai. Máu cầm lại. Tôi thoát chết.

Ba cũng thừa sự kiên nhẫn, sự dịu dàng để chơi với tôi rồi tranh thủ dỗ tôi nuốt cho được từng muỗng sữa, muỗng thuốc. Mỗi chiều, sau giờ dạy, ông chở anh chị tôi sang thăm em. Tôi trong phòng nhìn ra, thấy hai gương mặt đau đáu đang nhìn mình, gật đầu chào nhẹ.

Tôi được “tập” cho biết, cho quen dần, đó là anh Bi, chị Bé của mình. Tôi không nhớ được nhiều. Tôi chỉ quen nhìn chiếc quần tây vải kaki màu cà phê sữa, cái áo chemise trắng, mái tóc xoăn, vầng trán rộng, giọng rì rầm ấm áp cuộn tròn tôi, giữ lấy tôi trên chiếc băng ca lạnh ngắt, sáng loáng cho đến khi cánh cửa phòng mổ khép lại dưới chân…

Mẹ tôi bảo, trước giờ tôi lên bàn mổ, ba nói với mẹ, con sinh ra lành lặn tay chân, hai vợ chồng mình cố gắng để con lớn lên có được tiếng nói như người ta, nếu trên đường, con lỡ có bề gì, mình cũng phải chấp nhận.

Ba mẹ cùng ký vào giấy cam kết. Cam kết cả phần ngàn sai sót, nếu chạm vào dây âm thanh, tôi sẽ câm vĩnh viễn.

Cả chục tiếng đồng hồ chiếc đèn đỏ cứ sáng. Đến khi nó vụt tắt thì bác sĩ Vận bước ra, lết cả người, ba mẹ tôi kể, bộ blouse của ông sũng nước.

Rồi cũng đến giờ tôi được tháo băng, cắt chỉ. Là vô thức. Là bản năng. Tôi gọi một tiếng “ba” tròn trịa phụ âm.

Bác sĩ Vận bồng đứa bé gái là tôi trao trên tay ba mẹ. Ông nói, tôi trả lại cho anh chị đứa con gái với giọng nói bình thường. Nhưng có thể vì lượng thuốc mê, thuốc tê mà sau này, chuyện học hành của cháu, anh chị đừng kỳ vọng…

Lời cảm ơn của người nhà bệnh nhân với vị bác sĩ - phụ huynh, với bác sĩ - ân nhân nói mấy cũng không hết, chỉ biết gói ghém cẩn trọng mấy trái thanh trà - đặc sản của nhà vườn bên ngoại ở Nguyệt Biều.

Tôi đường hoàng trở về nhà tíu tít nói cười, ríu rít làm quen với cuộc sống mới lạ ngoài - căn - phòng - màu - xanh kia. Ba hỏi, ngày mai ba đóng một bộ bàn ăn mới cho ba anh em, ai thích màu gì nói để ba sơn luôn. Anh chị tôi đồng thanh, tụi con thích màu xanh. Tôi nhoi lên, anh Bi, chị Bé màu xanh, ba cho em màu vàng! Chả biết tôi lôi đâu ra cái màu vàng kia, chỉ thích mình phải… không giống ai.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.