Thương chồng, tình địch thành tình chị em

28/04/2024 - 07:46

PNO - Hy sinh hạnh phúc riêng có lẽ là lựa chọn khó khăn nhất, đau đớn nhất. Và dì Bảy đã hy sinh cả hạnh phúc riêng của mình - một sự hy sinh thật âm thầm, lặng lẽ, nhân hậu và bao dung.

Sau khi lo trọn vẹn việc đời, dì Bảy thanh thản ra đi ở tuổi 82. Biết bao mất mát, khổ cực đè nặng lên tấm thân gầy yếu, dì Bảy vẫn không một lời phiền trách số phận. Dì để lại cho con cháu, bạn bè sự ngưỡng mộ, cảm phục lẫn xót thương vô hạn.

Ở Phú Yên, nhà tôi sát vách nhà dì Bảy. Lúc chuyển đến nhà mới, người đầu tiên tôi gặp là bà cụ hơn 70 tuổi, lưng còng, khuôn mặt khó đăm đăm. Song dì Bảy rất tốt tính, ai nhờ việc gì trong khả năng, dì không bao giờ từ chối.

Dì Bảy và dượng Lưu ở Sài Gòn năm 1962
Dì Bảy và dượng Lưu ở Sài Gòn năm 1962

Nghĩa tình dài theo năm tháng

Một buổi chiều tôi bất chợt nghe dì hát, giọng khàn đục nhưng da diết: “Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ/ Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ…” (ca khúc: Dư âm, tác giả: Nguyễn Văn Tý). Có tiếng xe máy. Dì ngẩng lên và phát hiện tôi đang nghe trộm. Lúng túng, tôi cười chào dì rồi hỏi một câu rất khiếm nhã: “Dì cũng biết bài Dư âm à?”.

Thật may, dì không để ý mà còn vui vẻ cho tôi biết đó là ca khúc dượng Lưu - chồng dì - đã dạy dì hát từ thuở đang yêu. Bây giờ, mỗi lần hát, dì rất nhớ dượng. Những giọt nước mắt đặc quánh lăn xuống đôi má nhăn nheo, dì nghẹn ngào kể chuyện.

Năm 16 tuổi, dì Bảy gặp dượng Lưu. 17 tuổi, dì về xã Hòa Thắng (huyện Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên) làm dâu. Cuộc sống khá vất vả nhưng hạnh phúc. Đầu năm 1945, phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc, chống thực dân Pháp xâm lược bước vào giai đoạn quyết liệt.

Tạm biệt vợ con, dượng Lưu đi hoạt động cách mạng. Dì Bảy đã thay chồng nuôi mẹ, nuôi các em và 2 đứa con thơ. Trăm bề khó khăn, ngàn nỗi vất vả, dì vẫn âm thầm chống chọi. Năm 1950, máy bay Pháp thả bom trúng giữa nhà, cướp đi sinh mạng mẹ chồng, em chồng và đứa con trai của dì. 1 tuần sau, thân phụ dì cũng qua đời.

Đau đớn tới mức tưởng có thể chết đi được, nhưng dì cắn răng gượng dậy chăm sóc đứa con vừa chào đời và gánh công việc gia đình. Nỗi đau chưa kịp nguôi ngoai, năm 1952, dượng Lưu bị bắt. Mấy tháng ròng, dì Bảy dắt con gái lớn, bồng con gái nhỏ đi thăm nuôi chồng. Sau nhiều lần thẩm vấn không tìm được chứng cứ, địch buộc phải thả dượng Lưu.

Ra tù, dượng Lưu công tác tại Phú Yên cho đến ngày đình chiến thì vào Sài Gòn - Gia Định hoạt động bí mật. Từ đó, dì Bảy bặt tin chồng. Không tìm được dượng Lưu, địch liên tục bắt dì Bảy trình diện.

Ban ngày bận rộn công việc, nuôi con, lo đối phó với địch, đêm về nhớ chồng, dì Bảy chỉ biết khóc thầm. Dượng Lưu còn sống hay đã chết? Liệu có bị bắt, bị tra tấn không? Dì Bảy dắt 2 con gái vào Sài Gòn tìm dượng Lưu. 3 mẹ con lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm rồi lại lủi thủi đưa nhau về Tuy Hòa. Mỗi lần có người quen từ Sài Gòn về nói gặp một người giống dượng Lưu là 3 mẹ con lại đi tìm cha, tìm chồng.

Hơn 8 năm tìm chồng trong vô vọng, đầu năm 1962, dượng Lưu viết thư nhắn dì Bảy vào Sài Gòn. Vừa xuống ga Sài Gòn, có người đến hỏi dì: “Chị Lưu phải không?”. Dì chột dạ nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Tôi đi buôn bán, không biết Lưu nào cả”. Người đàn ông nhìn dì Bảy một lát rồi rút tấm ảnh dì chụp cùng 2 đứa con gái ra. Biết đó là đồng chí của chồng, dì yên tâm đi theo.

Đi rất lâu thì đến một ngã năm, dì thấy một người đội mũ tiến về phía mình. Đã rất lâu không gặp nhưng dì Bảy vẫn nhận ra cái dáng thanh mảnh của dượng Lưu. Mừng quá, dì định chạy lại thì người dẫn đường vội nói khẽ: “Cẩn thận!”. Nén lòng đi theo ông ấy, vợ chồng dì được đưa đến nhà của một cơ sở cách mạng. Hơn 8 năm mới gặp nhau, biết bao điều muốn nói mà không thể thốt nên lời, dì Bảy gục đầu vào ngực chồng khóc mãi…

Cảnh chồng chung

Bên nhau được 6 ngày, lúc chuẩn bị về Tuy Hòa, dì nhận thấy dượng Lưu có điều khó nói, dì bảo: “Vợ chồng nặng tình, nặng nghĩa đến vậy, còn điều gì anh không thể nói?”. “Anh không nỡ. 8 năm vợ chồng mới gặp nhau, nói ra điều này thật bất nhẫn…” - dượng đáp. “Chỉ cần anh còn sống, bất cứ điều gì em cũng chịu đựng được” - dì Bảy xác quyết.

Thấy vợ chân thành, bao dung, dượng Lưu mới cho biết trong 8 năm hoạt động bí mật, tổ chức đã sắp xếp dượng sống chung với một nữ cán bộ hoạt động tên là Thịnh.

Dù theo sự sắp xếp của tổ chức, dượng Lưu vẫn cảm thấy có lỗi. Dì nhẹ nhàng nói với dượng: “Chồng chung chưa dễ ai chiều cho ai (*), nhưng chiến tranh, loạn lạc thế này, chuyện ấy có là gì đâu anh”. 8 năm tìm chồng trong vô vọng, dì chỉ mong dượng Lưu còn sống. Giờ biết chồng còn được chăm sóc chu đáo, lẽ nào dì không vui? Dì đòi dượng Lưu đưa đi gặp dì Thịnh.

2 “tình địch” lần đầu gặp mặt nhưng không hề nhìn nhau với ánh mắt ghen tuông. Trong nỗi xúc động, dì Bảy đã ôm dì Thịnh rồi nghẹn ngào thì thầm với dì Thịnh: “Tất cả là do chiến tranh. Cảm ơn em rất nhiều vì đã chăm sóc anh Lưu thay chị”. Thế rồi dì thanh thản ra về.

Vợ chồng gặp nhau, dượng Lưu đã để lại cho dì thêm một giọt máu nữa. Cuối năm 1962, dì Bảy sinh con gái út, đặt tên là Ngọc Trai.

Ngọc Trai ra đời được mấy tháng, dượng Lưu bị địch bắt. Dì Thịnh không dám báo tin dữ vì lo dì Bảy bị sản hậu. Cuối năm 1963, dì Thịnh nhắn dì Bảy đưa các con vào Sài Gòn chơi. Dì mới biết dượng Lưu đang bị giam giữ tại trại giam An ninh quân đội. Dì Thịnh dẫn 2 bé gái đi thăm cha trước. Ngọc Trai nhỏ quá chưa biết gì, còn Lan - con gái lớn - thường ngắm ảnh cha nên khi thấy cha, Lan nhận ra ngay. Dượng chạy lại ôm chặt các con vào lòng, 3 cha con đều khóc. Thời gian thăm chỉ có 15 phút.

Khi dượng Lưu bị dẫn đi, Lan khóc thét. Ngoái lại nhìn các con, dượng Lưu an ủi: “Tuần sau lại đến thăm cha nhé! Khi nào về Tuy Hòa, các con ráng sống cho tốt và thương yêu con của chú Năm như em mình nhé!”.

Tuần sau, dì Thịnh, dì Bảy cùng 2 con vào thăm, dượng Lưu đã bị chuyển sang tổng nha tra tấn và bị cách ly để thẩm vấn, không được phép gặp thân nhân. Chờ mãi, dì Bảy mới nhận được mấy dòng viết bằng bút chì trên một mẩu giấy nhỏ:

“Khái em, Vinh dự đời người ở giờ phút này. Anh không biết chúng sẽ đưa đi đâu, nhưng chắc không còn ở đây nữa. Làm người, chết vinh còn hơn sống nhục. Anh mong em đừng quá đau buồn. Ráng nuôi các con khôn lớn. Anh tin tưởng ở em. Em hãy trở về Tuy Hòa với các con.
Lưu”.

Năm 1965, dì Bảy dắt các con về nương nhờ gia đình bên ngoại, mở sạp bán tạp hóa. Cũng năm đó, dượng Lưu bị đày ra Côn Đảo. Sau hơn 1 năm tra tấn dã man vẫn không khuất phục được dượng Lưu, địch đã giết dượng vào ngày 19/11/1966.

Tình chị em

25 năm làm vợ, chỉ được 5 năm ở bên chồng, lúc chồng mất không được gặp mặt, nỗi đau đè nặng lên tấm thân mỏng manh khiến lưng dì Bảy còng hẳn xuống. Song, là chỗ dựa duy nhất của các con, dì lại gắng gượng vượt lên. Thương dì Thịnh sống một mình, dì Bảy quyết định mang con gái út vào Sài Gòn giao cho dì Thịnh nuôi. 2 chị em ôm nhau nức nở và từ đó họ thương nhau như chị em gái.

Dì Bảy (trái) và dì Thịnh ở Sài Gòn năm 1966
Dì Bảy (trái) và dì Thịnh ở Sài Gòn năm 1966

Năm 1993, dì Thịnh qua đời. Dì Bảy muốn đích thân lo việc hậu sự cho dì Thịnh nhưng quá ốm yếu không thể vào Sài Gòn được, dì đã giao cho 3 con gái lo tang lễ, mộ phần cho dì Thịnh chu đáo, sau đó rước ảnh về Tuy Hòa để thờ.

Trên lầu 2, nhìn lên bàn thờ, tôi thấy 2 tấm ảnh: người đàn ông ngoài 40 tuổi trông rất thư sinh - đó là liệt sĩ Nguyễn Lưu; tấm kia là một phụ nữ phúc hậu - dì Thịnh. Dì Bảy đốt nhang, lầm rầm cầu khấn. Đăm đắm nhìn ảnh dượng Lưu và dì Thịnh một lúc, những giọt nước mắt đặc quánh lại từ từ lăn xuống gò má nhăn nheo của dì Bảy.

Dì cứ đứng yên cho đến lúc nhang trên bàn thờ sắp tàn hết mới với tay lấy một gói nhỏ được bọc rất kỹ để trên chiếc đĩa. Dì run run mở cái gói ấy ra và đưa tôi xem bức thư - kỷ vật cuối cùng của dượng Lưu. Sau khi tôi đọc xong, dì Bảy gói buộc kỹ càng và đặt lại chỗ cũ.

Trong chiến tranh, người ta có thể không cần suy nghĩ nhiều lắm khi phải hy sinh tính mạng, tài sản. Nhưng hy sinh hạnh phúc riêng có lẽ là lựa chọn khó khăn nhất, đau đớn nhất. Và dì Bảy đã hy sinh cả hạnh phúc riêng của mình - một sự hy sinh thật âm thầm, lặng lẽ, nhân hậu và bao dung.

Nguyễn Phong Lan

(*) Truyện Kiều

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(2)
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.