Thức cùng nhau

21/07/2015 - 16:10

PNO - PN - Mười tám tuổi, em có một đêm trắng lần đầu trong đời, lại là thức cùng anh. Thân nhau từ đầu cấp III, đến lúc anh tạm biệt lên thành phố trọ học, lời yêu thương vẫn ngập ngừng trong mắt. Hôm ấy ngồi bên thềm nhà, em...

Anh rời xa cuộc sống của em từ hôm đó, nếu không tính sự trở về trong những giấc mơ khoắc khoải. Trong mơ có khi anh giơ tay vẫy chào em, có khi anh cứ lao về phía trước, mặc em hớt hải gọi tên. Đôi lúc giữa trò đuổi bắt của số phận, người này thấy người kia té ngã, bất lực vì không thể chìa một bàn tay nâng đỡ kịp thời. Bao giờ sau những mộng mị đó, em cũng vội vã tìm sang nhà anh, cũng hụt hẫng trước cánh cổng sắt im ỉm khép hay sự thờ ơ của người chủ mới.

Mười năm trôi qua, em đã yêu vài người và lên xe hoa, đã làm mẹ của một cậu nhóc tinh nghịch, nhưng trong tim em, nơi trang trọng và đặc biệt nhất dường như vẫn để trống. Người đến với em thì nhiều nhưng không ai có thể khiến em thật sự trải lòng và muốn họ ở lại bên em lâu dài. Ngay cả người em đã chọn làm chồng vẫn không thể vui vẻ cùng em đi hết chặng đường. Khi phân vân ở ngã rẽ đơn thân, lạ lùng thay, em lại quay quắt nhớ về cậu bạn của thời hoa mộng. Ước gì được gặp lại nhau, chỉ để em trút giận hờn, nhiếc móc rồi tiếp tục chia xa cũng được…

Nhưng rồi em đã không trách hờn anh một câu lúc ta tình cờ gặp nhau nơi phố cảng xa lạ. Anh sắp chấm dứt chuyến công tác dài ngày còn em vừa bắt đầu kỳ nghỉ của riêng mình. Dễ dàng nhận ra nhau dù dáng anh có bệ vệ thành đạt thế nào, tóc em có uốn cao kiêu hãnh ra sao. Biết bao điều để nói trong phút giây hạnh ngộ. Mình đã ngồi suốt đêm bên tiếng sóng vỗ, nghe giọng nhau khàn đi vì xúc động, cảm nhận từng lời kể về năm tháng dằng dặc ấy, lại nhẹ nhàng như một cái chớp mắt.

Thuc cung nhau

Thì ra suốt bao năm mình vẫn sống cùng một thành phố, có thể đã đôi lần vô tình lướt qua nhau… Sau những ngày để kỷ niệm dắt tay đi, mình cùng trở về với thực tại, nơi anh đã có tất cả, thậm chí cả nỗi tẻ nhạt vô vị để cuối cùng vợ chồng phải ly thân, nơi em vẫn bối rối trước khao khát “gia đình có đủ ba người” của con trai nên đành chấp nhận cuộc hôn nhân chỉ còn vỏ bọc.

Một cách tự nhiên, mình tiếp tục có những đêm thức cùng nhau, nhưng là âm thầm với chiếc điện thoại, nhắn cho nhau những dòng tin bất tận từ hai đầu thành phố. Những chia sẻ thêm chân thành, thấu cảm thêm tuyệt vời và thương mến thêm sâu thẳm sau nhiều đêm “thức với nhau” kiểu ấy. Dù thi thoảng ta vẫn gặp gỡ như hai người bạn, cái nắm tay cũng kềm nén, giữ gìn.

Có người biết chuyện, hỏi sao ta không bỏ hết để cùng nhau làm lại từ đầu. Điều đó còn tùy thuộc vào duyên nợ, phải không anh? Em còn trông đợi gì hơn hiện giờ, ta không chỉ thương nhau mà còn thương cả “bạn chung nhà” và con cái của nhau nữa, như một gia đình lớn. Chữ “thương” không bao hàm chữ “yêu” nhưng nó cũng xuất phát từ một chữ “tình” cao quý…

Ai đó đã từng nói rằng: “Ngủ cùng nhau thì dễ, thức cùng nhau mới khó”. Chúng ta đã nhiều lần làm được điều khó đó nên em trân trọng biết bao!

 ĐỖ AN

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI