Con à, dạo này mẹ thấy ngập tràn trên mạng là clip phụ nữ đi đánh ghen. Người chồng nào vì giải cứu tình nhân mà quay ra hành hung vợ. Mẹ đã khóc không chỉ vì thương xót các cô ấy mà vì mẹ nghĩ đến con, nghĩ đến những kìm nén đớn đau mà con phải chịu đựng một mình, để không xử sự giống như vậy. Và mẹ biết cần cảm ơn con dù không biết nói ra điều đó như thế nào.
Mẹ biết lỗi của chồng con có một phần do mẹ. Mẹ đã không cứng rắn, nghiêm khắc ngăn chặn ngay từ khi mọi chuyện mới chỉ ở mức “có nguy cơ”. Mẹ đã chủ quan khi tin rằng con dâu mình xinh đẹp, giỏi giang, nhân hậu thì con trai mình đủ thông minh để biết cần phải giữ vợ bằng tình yêu và trách nhiệm với gia đình.
Mẹ biết nhiều tấm gương những bà mẹ chồng làm khổ con dâu chỉ vì quá thương con trai của họ. Họ cưng chiều thái quá dẫn đến việc các chàng trai này vô cùng ích kỷ và tai hại hơn nữa là không thể tự lập, không thể trưởng thành.
|
Mẹ sẽ cùng con tìm lại sự cân bằng để con sống tiếp cuộc đời của con. Ảnh minh họa |
Cả đời, những gã ấy sống dựa vào mẹ, vào vợ, sau này là con cái nhưng lại hống hách, phách lối, coi chuyện làm đàn ông, làm chồng như một đặc quyền và việc vợ con chăm sóc mình là một đặc ân. May thay, con trai của mẹ hoàn toàn không giống như vậy.
Mẹ đã chủ quan, mỗi lần thấy con đăm chiêu lại nghĩ chắc con lo toan chuyện công ty hay sức khỏe của ông bà ngoại Tuntin không tốt. Mẹ không muốn gặng hỏi vì nghĩ rằng khi không muốn kể với mẹ chắc hẳn con có lý do. Mẹ chủ quan vì biết chắc không ai có thể nói con nhu nhược hay hiền quá hóa đần. Xưa giờ việc công việc tư con đều phân minh, con là hình mẫu của một phụ nữ hiện đại, tinh tế, đáng yêu vì chủ động, luôn biết mình muốn gì và phải làm gì.
Mẹ biết trong công việc, con luôn luôn biết thương lượng để tìm cách không chấp nhận phần thiệt về mình theo đúng cách của một người kinh doanh nhạy bén, nhưng cũng đủ thẳng thắn, chân thành, biết nhận ơn nghĩa và trừng phạt đối thủ đích đáng nếu họ cản đường. Chưa bao giờ trong mắt mẹ, con là đứa “bánh bèo sướt mướt” dùng những quyến rũ nữ tính để đạt được mục đích, dù con xinh đẹp có thừa.
Chính vì vậy, khi biết chồng con bắt đầu liêu xiêu theo cơn say nắng với cô bé thực tập ngây ngô kia mà con im lặng, mẹ đã “thôi kệ” như một cách để dừng lại, tránh sang một bên, chỉ quan sát thôi, xem các con sẽ làm gì. Mẹ đã tự nhủ rằng, ngày các con kết hôn là xem như mẹ xong phận sự, cứ để các con yêu thương nhau lo liệu cuộc sống theo cách các con muốn, mẹ không can dự nhiều, trừ khi được cầu cứu, rồi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Mẹ không biết rằng chính vì không can thiệp, không nhắc nhở nghiêm khắc mà để quá mù ra mưa, cho đến lúc con im lặng chịu đựng nỗi ghen hờn đau đớn ấy một mình, không hé răng vì không muốn mẹ nặng lời với chồng con, vì con quan niệm xấu chàng hổ ai, vì con biết nếu mọi chuyện vỡ lở, thì mẹ, người sinh ra kẻ trăng hoa đó, xưa giờ vốn tự hào về đứa con-trai-tử-tế-đàng-hoàng-nhất trên đời này, sẽ là người đau đớn không kém người bị nó phụ tình.
Hai ngày qua, con nói đi công tác, không biết ngày về, chỉ để lại lời nhắn nhờ mẹ chăm sóc Tuntin, mẹ đã lờ mờ đoán biết có chuyện không lành. Lời nhắn cho chồng con mẹ không được đọc, chỉ biết là nó đã rất bấn loạn và lo lắng. Nó phải biết những điều mình làm là sai chứ.
Hai ngày nay, mẹ nói bận việc bên câu lạc bộ nhiếp ảnh, các thành viên đang chuẩn bị cho chuyến đi thực tế và làm từ thiện cuối năm, chồng con phải tự đưa đón và chăm sóc Tuntin chứ mẹ không giúp được.
Mẹ cũng quan sát rất kỹ những cuộc điện thoại chồng con nhận được và gọi đi, thậm chí còn theo dõi xem có thêm chiếc điện thoại nào dùng riêng không, nhưng tuyệt nhiên không có. Hai ngày nay trong nhà chỉ có tiếng Tuntin gọi bà ơi mỗi lần đi học về, cũng chỉ có mẹ và Tuntin nói chuyện với nhau, nếu không thì chẳng ai nói với nhau câu nào.
Sáng nay, trước khi đi học, thằng bé hỏi bố, sao hôm qua mẹ Na gọi điện mà Tun hỏi khi nào về mẹ Na vẫn nói chưa biết, Tun nhớ mẹ rồi bố ạ! Mẹ đã hỏi có chuyện gì vậy, nói thật cho mẹ nghe. Chồng con đến giờ đã chịu nhận “con sai rồi, mẹ Tuntin đang giận, con sẽ tự xử lý”.
Thôi thì, con người cần có những lần sai để trưởng thành. Cứ cho nó nghiền ngẫm lỗi lầm của mình mà tự ăn năn nhưng đừng quá lâu con nhé. Đàn ông, khi xa khỏi những cuộc tình sâu đậm đến mấy cũng chỉ thi thoảng nhớ, bất chợt, kiểu trái gió trở trời chứ không đau đáu triền miên kiểu phụ nữ khi đã mê đắm, chìm vào yêu là sáng trưa chiều tối mở mắt ra hay nhắm mắt vào cũng đều thấy người ta, khi vui cũng thế mà khi hờn ghen càng thế.
Mẹ biết con không phải kiểu phụ nữ dễ dàng cười khóc vì yêu, vì giận, không dễ thẫn thờ đến quên bỏ muối vào thức ăn. Con có thể bình tĩnh xem tin nhắn, xem ảnh của ông chồng phong độ hào hoa đáng yêu của mình với một cô gái xa lạ, ngây thơ, nõn nà, sau đó tải xuống hoặc chụp lại màn hình, gửi vào email của chính mình hoặc gửi lên iCloud để đó là bằng chứng, chứ không lục ra coi mà gặm nhấm nỗi đau hằng ngày.
Con bận lắm, mẹ biết mà. Nhưng 24 giờ trong ngày, thế nào cũng có lúc con ngơi tay, mở điện thoại lên, trời mưa ngoài kia và con sẽ lại chạnh lòng. Khi ấy, hãy biết rằng, mẹ sẵn sàng ôm vai và thủ thỉ với con như với một cô bạn gái nhỏ tuổi hơn chứ không phải như con dâu và nói với con rằng: tình yêu dành cho chồng có thể bị sứt mẻ nhưng tình yêu cuộc sống, yêu thương con cái, yêu chính bản thân mình thì cần được nguyên vẹn, thậm chí sau những chao đảo, chông chênh, lại càng cần vững vàng hơn, bền chắc hơn.
|
Ảnh minh họa |
Ngày mai, ngày kia, khi con trở về, mẹ sẽ nấu vài món nhanh thật nhiều phô mai giữ chân Tuntin, để bố mẹ nó không bị quấy rầy, có không gian riêng mà trò chuyện với nhau. Mẹ sẽ dẫn con đi gội đầu thảo dược để con có thể ngủ ngon giữa mùi oải hương như con thường thích và cả nhà ta sẽ cùng đi ăn kem.
Cả nhà sẽ làm mọi việc có thể, để giúp con quên những ngày vừa qua, khi chúng ta đã không nắm thật chặt tay nhau, đã để cho người lạ có cơ hội chen vào khoảng lơi lỏng ấy.
Mẹ không muốn con để mãi nỗi buồn trong lòng vì “đến chết cũng không quên được” chính là liều thuốc đầu độc tâm trí, khiến những hạnh phúc hiện tại không còn trọn vẹn và tương lai thì bất an, khiến bản thân chúng ta trở nên cay nghiệt với chính mình, làm tổn thương chính mình. Mà con nghĩ xem, người có trái tim bị thương có thể nào rạng rỡ tươi tắn được không.
Mẹ không yêu cầu con sống chỉ vì Tuntin, mẹ muốn con vui vẻ hạnh phúc vì chính bản thân con, vì con hoàn toàn xứng đáng được hạnh phúc. Con về nhà sớm nhé, để Tuntin còn ôm mẹ nó và nói rằng: bà nội luôn tự hào vì bố đã chọn mẹ, bà luôn nói rằng đó là quyết định lớn sáng suốt đầu tiên trong đời bố.
Lê Lan Anh
(Trích từ Mẹ chồng 4.0)