Thẻ bảo hành

21/03/2013 - 06:40

PNO - PNO - Có một vết sẹo màu đen tím nằm ngay trên móng ngón áp út xinh đẹp của cô, nơi người ta vẫn ưu ái gọi là ngón “nhẫn”. Cái ngón tay đặc biệt ấy đã trở thành nỗi ám ảnh một thời của cô……

Suốt một quãng thời gian dài, cô đi đến đâu cũng nắm chặt tay lại và thu vào một góc khuất, sợ người ta nhìn thấy. Đã bao lần cô ngắm mình trước gương, hạ quyết tâm sẽ không mặc cảm nữa, vì suy cho cùng, nó chỉ là một vết sẹo vô tội, bàn tay cô không đáng bị đối xứ tàn nhẫn như thế. Cô còn nghĩ sẽ tự mình “khoe” nó với mọi người, như thế họ sẽ dễ đồng cảm hơn và sẽ không chú ý tới vết sẹo xấu xí đó nữa. Nhưng, cái quyết tâm hừng hực ấy chợt tan biến mất tăm khi cô đến chỗ đông người.

Một ngày, cô theo đám bạn đi mua sắm, thấy đứa bạn mua rất nhiều sơn móng tay, cô quệt thử vào móng tay mình một ít. Bất ngờ, cô nhận ra những lọ nhỏ bé đầy màu sắc đó là một phép màu để che đi vết sẹo kì quái trên móng tay cô. Mừng quýnh, cô lập tức sắm ngay cho mình một hộp đủ các màu. Lâu lắm rồi trên môi cô mới có một nụ cười rạng rỡ đến thế. Cô tập dần với thói quen mỗi buổi sáng cặm cụi mài mài, giũa giũa, tô tô… Cô tự tin hẳn lên. Cô bắt đầu thích đưa tay lên vuốt tóc, sửa sang cái kẹp hay đôi khi chỉ là chỉnh lại tà áo.

The bao hanh

Cô tình cờ gặp anh trong công viên, anh là kỹ sư xây dựng đang giám sát một công trình cạnh nhà cô. Hai người hẹn cùng nhau chạy thể dục buổi sáng. Cô bắt đầu chăm chút bản thân hơn, học cách trang điểm sao cho trông thật tự nhiên và không quên thay màu móng tay mỗi ngày. Buổi sáng hôm ấy, khi hai người sắp kết thúc vòng chạy thì trời đổ mưa, anh đưa cô vào trú cạnh cái tượng đài bé nhỏ giữa công viên. Lần đầu tiên, cô gần anh đến thế. Bất chợt, anh cầm lấy tay cô nhìn chăm chú. Cô khẽ giật mình rút tay lại. Lẽ nào anh nhìn thấy vết sẹo của mình rồi sao? Anh chợt hỏi: “Sao sáng nào em cũng thay màu sơn móng tay thế? Anh để ý không có lần nào giống nhau. Em thích vẽ móng đến vậy à?”.

Cô im lặng không biết nói gì. Anh lại cất lời: “Anh nghĩ, sơn thì cũng đẹp nhưng ngày nào cũng tô mới như thế, sẽ hại móng tay của em, lại mất thời gian nữa”. “Em có việc phải về trước đây, anh về sau nhé”. Cô cắt ngang lời anh rồi bước thật nhanh không để anh kịp phản ứng. Đã lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác muốn giấu đi bàn tay của mình. Cô chăm chút là vì ai chứ? Cô sợ anh nhìn thấy vết sẹo đó nên mới thế thôi mà… Có giọt nước chợt lăn dài trên má cô, hòa vào những giọt mưa.

Cô không liên lạc với anh. Anh gọi điện, nhắn tin cô cũng không trả lời. Sáng nào anh cũng bấm chuông và chờ đợi nhưng cô nhất quyết không ra. Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tuần, một tuần một ngày, một tuần hai ngày… Anh đếm từng ngày chờ tin tức của cô. Đến ngày thứ mười, nỗi nhớ khiến anh quyết tâm phải gặp cô cho bằng được. Anh đến trước cổng nhà cô từ sáng sớm, nhắn tin cho cô là anh sẽ đợi ở cổng nhà cô, đợi tới lúc nào cô chịu ra mới về. Vẫn như mọi khi, cô đứng lặng trên phòng nhìn xuống, cái dáng kiên nhẫn của anh khiến cô thấy xót xa. Cô biết làm sao đây? Nhìn xuống ngón tay của mình, cô thở dài… Nhưng, đàng nào cũng phải đối mặt, cô không thể trốn tránh anh mãi được.

Cửa khẽ mở, anh giật mình quay lại. Cuối cùng cô cũng đã chịu ra gặp anh. Anh mừng rỡ bước lại gần. Vì sao cô giận anh? Anh chịu không lý giải nổi! Nỗi nhớ cồn cào như được giải tỏa, anh nắm lấy tay cô, đặt lên đó một nụ hôn bất ngờ. A! Hôm nay cô không sơn móng tay. Bất chợt anh nhìn thấy một ngón tay có móng tay màu tím đen. Anh chợt hiểu ra. Chỉ tại ngón tay này mà cô đã phải che giấu bằng những lớp sơn móng. Anh chợt thấy cô dễ thương đến lạ. Ngốc quá. Anh khẽ cười.

The bao hanh
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Cô giật mình rút tay lại nhưng không được. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt đến nỗi cô có cảm giác tay mình không thể cử động được nữa. Anh đưa tay cốc nhẹ vào trán cô, cười khì: “Cô ngốc ạ, chẳng lẽ em bắt anh không được gặp em để em ở nhà hẹn hò với cái móng tay này sao?” Cô đỏ mặt. “Anh là dân xây dựng, tốt gỗ hơn tốt nước sơn là chuyện anh phải rõ hơn ai hết chứ. Những ngày qua không gặp em, cuộc sống của anh không còn điều gì thú vị nữa. Anh nhớ em nhiều lắm. Anh sẽ trân trọng ngón tay này” - vừa nói anh vừa nâng bàn tay của cô lên - “Nó sẽ còn là một bí mật để anh tìm ra em cho dù em tới bất cứ nơi nào, cô gái ạ. Em hãy nhớ, vết sẹo này là thẻ bảo hành vô thời hạn của anh, còn nó thì anh sẽ còn là của em”.

Tim cô đập một cách hỗn loạn, cô mím chặt môi để lấy bình tĩnh. Đối diện với cô, anh đang mỉm cười chờ đợi. Cô thở phào, cuối cùng cũng đã có người chịu nhận trách nhiệm cho vết sẹo màu tím đen ấy.
 



THÚY HẰNG 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI