PNO - Diễm vừa nhận quyết định ngừng việc ở công ty mà cô gắn bó 7 năm trời. Thông báo ấy khiến cô thẫn thờ, thất vọng.
Chia sẻ bài viết: |
Nhung Pham 14-11-2023 17:20:55
Một câu chuyện có tính chất thời đại. Tình hình kinh tế ảm đạm, công ăn việc làm đều trì trệ. Chúng ta chỉ còn có thể lựa chọn sống tích cực: cắt giảm chi tiêu những khoản không cần thiết, dành thời gian nghỉ ngơi rèn luyện thể chất - đọc sách tăng kiến thức - gắn bó với gia đình. Rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Thùy Dương Ly 14-11-2023 16:34:32
mình nghĩ, công ty cũng lâm vào cảnh khó khăn nên cắt giảm nhân sự hoặc vị trí đó nếu tuyển người mới vào làm thì lương sẽ thấp hơn. Cũng không trách họ được. Khi đã có tuổi thì một là bạn có những kỹ năng đặc biệt cty cần thì đi làm công ăn lương. Còn không thì tự làm kinh doanh, dựa trên thực lực, ko lo sợ ai đuổi cả
Trần Lưu Hoàn 14-11-2023 09:56:11
Đúng, cứ bình tĩnh thôi.
Nguyễn Thị Minh thư 13-11-2023 19:28:07
Cuộc sống không dễ dàng với phụ nữ hơn 40t mình cũng vậy lao ₫ao mất 2 năm rồi phải vươn lên từ nhân viên trí thức văn phòng bằng thạc sĩ phải chấp nhận công việc tay chân làm công nhân ₫uoc 2 năm thì dịch covid xảy ra lại mất việc, thất vọng ngực ngã nhiều nhưng thấy mình không vận động thì thời gian trôi đi sẽ mất đi nhiều cơ hội hơn thế là mở quán ăn buôn bán cuộc sống ₫ang vực lên thì mẹ chồng e chồng nhập viện mổ lại phải dẹp bỏ quán chăm sóc gia đình.... cuộc sống tiếp diễn ở tuổi 48t lặn lội mọi xó xỉnh ₫ể làm việc ngày 100k cũng phải chấp nhận và cố gắng..... cuộc sống gian nan nhưng nói chung phải luôn nổ lực thôi.... mấy ai hiểu cho những người lớn tuổi như chúng tôi
yến Lê thị hoàng 13-11-2023 19:27:45
Cố lên các chị em tủ ôi 40 nè. Chúng ta chỉ khóac lên số tủ ôi như thế thôi, nhưng vẻ bề nhoài và trị thức kinh nghiệm thì đỉnh của chóp nhé. Tự tin và buớc tiếp nhé.
Ba chồng từng phản đối cuộc hôn nhân của tôi. Ông sợ sự khác biệt vùng miền khiến chúng tôi khó hòa hợp.
Tôi không hận dì ghẻ, cũng không oán trách quãng đời lao đao. Tôi cảm ơn biến cố đã tạo nên tôi hôm nay: mạnh mẽ và không ngại khó khăn.
Lời "khẩu nghiệp" vô căn cứ đang ngày càng lan rộng, gieo rắc tai ương cho không ít người.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.
Ở tuổi 75, bà ngoại tôi vẫn ngày ngày chăm bẵm, lo cho cậu con út đã ngoài 40 tuổi.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.
Mẹ vợ gọi điện, anh nói: “Con không muốn bỏ vợ, bỏ con. Nhưng nếu Lan thật sự muốn đưa đơn, con sẽ ký”.
Nếu một ngày con yêu người đồng giới thì anh/ chị sẽ suy nghĩ và có động thái như thế nào?
Con chị đã lớn, hẳn con sẽ hiểu, muốn nhận yêu thương chân thành và hạnh phúc con cần phải làm gì?
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.