PNO - Sáng vừa bảnh mắt ra, chị Hai gọi: “Mày xem lại vợ mày, nó viết gì trên mạng”. Tôi vội kiểm tra điện thoại và thở dài...
Chia sẻ bài viết: |
Ho chi thanh 20-01-2023 10:20:19
Gap tui là tui dap cho mot tran,roi bộ,ko dem ve tra cho nha san xuat day lai
Thach 19-01-2023 10:58:35
Người ta có tự do cá nhân của người ta. Vợ ông mệt thì được quyền nói mệt, muốn đăng gì thì đăng. Chẳng lẽ lấy ông về thì thành con câm, cụt tay chân chỉ biết làm osin cho dòng họ nhà ông ? Dòng họ ông cũng là thứ tò mò tọc mạch ngồi lê đôi mách thấy dò xét người khác nên mới rảnh rỗi ở không đi chụp màn hình rồi đọc bình luận mà mách lẻo. Ông nên coi lại tư cách của chính ông với dòng họ ông trước khi trách vợ mình. Có sao thì người ta mới không nói thẳng. Lo mà tự sửa chứ có ngày mất vợ rồi ngồi đó khóc tu tu.
Loc Nguyen 19-01-2023 08:08:34
Ông chồng nhu nhược, yếu đuối, vợ có thể tự do ngôn luận nhưng nếu nói về người khác, như gia đình chồng, thì họ có quyền góp ý. Nếu bà vợ tung hê chuyện gia đình vợ thì bên chồng đâu ai quan tâm?
Con người kỳ lạ lắm, khi lạc vào bước đường cùng, bản năng sinh tồn sẽ trỗi dậy để cứu lấy mình.
Việc hoạch định rõ ràng cho tuổi già giúp giảm thiểu những chuyện lủng củng đáng tiếc sau này.
Vàng lên trăm triệu đồng một lượng rồi, tiền đâu mà cưới vợ!
Những đứa con được cha mẹ trải sẵn thảm êm dưới chân, chưa từng bước đi trên sỏi đá, liệu có hạnh phúc như cha mẹ mong đợi?
Gia đình là bến đỗ bình yên nhưng cũng có khi là ngọn nguồn giông bão.
Nếu không có biến cố này, chắc hẳn, tôi vẫn mãi là người phụ nữ ít trải đời, xoay quanh cuộc sống nhỏ bé “trong ao hồ” của mình.
Trong cơn sốt vàng ấy, không ít người ôm hy vọng đổi đời, nhưng cũng có những câu chuyện dở khóc dở cười, thậm chí là bi kịch.
Ban đầu mọi người thấy chú Minh vắng mặt thì hỏi lý do, sau này ai cũng né tránh chủ đề nhạy cảm ấy.
Người ta thường nói sống với người già rất mệt và áp lực, tôi lại cảm thấy thật may mắn khi có mẹ chồng hiểu chuyện.
Gần 40 tuổi cô mới thấm thía cái giá của tự do và chập chững tìm lại chính mình.
Ba chồng từng phản đối cuộc hôn nhân của tôi. Ông sợ sự khác biệt vùng miền khiến chúng tôi khó hòa hợp.
Tôi không hận dì ghẻ, cũng không oán trách quãng đời lao đao. Tôi cảm ơn biến cố đã tạo nên tôi hôm nay: mạnh mẽ và không ngại khó khăn.
Lời "khẩu nghiệp" vô căn cứ đang ngày càng lan rộng, gieo rắc tai ương cho không ít người.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.
Ở tuổi 75, bà ngoại tôi vẫn ngày ngày chăm bẵm, lo cho cậu con út đã ngoài 40 tuổi.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.