Tết muộn

15/02/2019 - 06:00

PNO - Đã qua mùng Mười, chị nói mẹ cứ nghỉ ngơi, nhà còn gì ăn nấy đừng cầu kỳ lại thêm việc. Nhưng mẹ chị quả quyết phải gói bánh chưng lần nữa để đón con cháu về. Giờ mới là cái Tết thực sự của mẹ.

Quê gốc tận ngoài Bắc nhưng vào Sài Gòn học đại học, chị lại gặp và yêu anh vốn dân miền Tây. Khi tình cảm chín muồi, chị dẫn anh về quê ra mắt mẹ. Thoáng chút ưu tư trên mắt, bà nói tư chất con người anh không có gì chê trách, chỉ ngặt nỗi quê anh xa quá. Con lấy chồng cách biệt đằng đẵng như vậy, một năm về với mẹ được mấy lần?

Lúc đó chị đang chìm đắm trong men tình, đâu để tâm lời mẹ nói. Với cả chị nghĩ thời đại phẳng, mạng xã hội kết nối người với người lại gần nhau dù có ở khoảng cách địa lý nghìn trùng cách biệt. Nếu không lấy được anh, cho dù gắn kết với người đàn ông ở gần nhưng lòng không xao động, lúc ấy sự gần gũi liệu có ý nghĩa gì?  

Chị nói cho con đi theo tiếng gọi của tình yêu mẹ nhé. Nhà vốn neo người nhưng không  đến nỗi quá cô quạnh. Cha cô mất sớm, nếu cô lấy chồng xa vẫn còn em trai sớm tối bên mẹ. Em học cao đẳng ở tỉnh nhà, tương lai mười mươi dù có lấy vợ thì cũng không đi quá bán kính 60 cây số vuông đây được.       

Tet muon

Mẹ chị nén tiếng thở dài. Nhưng lòng người mẹ, nhìn thấy con mình hạnh phúc đâu nỡ cấm cản. Sau ngày cưới, chị về làm dâu quê chồng. Rồi lời mẹ dự đoán cũng thành sự thật. Ba năm từ ngày cưới, chị mải miết lo nghiệp nhà chồng, dù lòng có muốn thì Tết nhất cũng chẳng thu xếp về với mẹ già được.

Chồng chị vốn con cả. Chị lấy anh đương nhiên phải quán xuyến nhiều hơn công việc nhà chồng. Dịp lễ Tết, trách nhiệm dâu cả càng nặng nề hơn. Nhiều lúc chị dè dặt muốn xin má chồng cho chị về Bắc đón Tết với mẹ, nhưng đâu dám mở lời. Má chồng khó tính. Hồi mới về làm dâu, bà đã hỉ hả với hàng xóm láng giềng: "Cưới được vợ đảm cho thằng Hai, giờ tôi nhẹ cả người. Từ giờ việc nhà tôi ủy thác cho con dâu cả. Thời gian khỏe mạnh chẳng con bao nhiêu, tôi tranh thủ đi chùa chiền để thỏa tâm nguyện".

Sau Tết, má chồng theo bạn đi lễ chùa lục tỉnh miền Tây. Trước chuyến du lịch tâm linh, thấy má hứng khởi chị mới dám dè dặt mở lời. Má đồng ý cho chị đi, nhưng không quên "đánh phủ đầu": "Đi đâu thì đi nhưng nhớ lối về nha con. Phận gái lấy chồng theo nghiệp nhà chồng, đừng vấn vương gốc gác quá".

Chị mừng húm đặt vé máy bay về Bắc, dắt theo đứa con trai hơn hai tuổi. Còn anh sau đợt nghỉ Tết phải quay về guồng công việc, không dứt ra được. Hơi chút chạnh lòng nhưng chị nghĩ, thu xếp được là phải đi ngay, cho dù vợ chồng con cái không về cùng để đặng đôi đường trọn vẹn.

Quê nhà vẫn vậy, dáng mẹ lầm lũi sớm tôi ra vào. Em trai chị vẫn chưa lấy vợ, giờ lại đang mải công việc trên thành phố. Thành thử nhà vốn neo người giờ càng hiu quạnh. Chị dắt con về mà mẹ chị mừng rỡ quýnh quáng, không biết nên bắt tay vào làm việc gì trước, chỉ hết đứng lại ngồi rồi ôm lấy thằng cháu mắt rơm rớm. Chị nói mẹ cứ nghỉ ngơi, nhà còn gì ăn nấy đừng cầu kỳ lại thêm việc. Không, mẹ chị quả quyết. Phải gói bánh chưng lần nữa để đón con cháu về. Giờ mới là cái Tết thực sự của mẹ.

Rồi bếp nhà đỏ lửa. Chị lại cùng mẹ ngồi xếp bằng làm khuôn, lau lá, nặn nhân đậu. Ngày còn thơ mỗi dịp Tết nhất, chị vẫn cùng mẹ làm chừng ấy công việc. Về nhà chồng, dịp lễ Tết việc làm bánh chưng, nấu nướng tất bật cũng một tay chị quán xuyến. Nhưng chị làm như một cái máy, lòng chỉ bồn chồn định liệu công việc sao cho đúng tiến độ, sao cho các em chồng về nhà mẹ đẻ ăn Tết cơm nước chu toàn đủ đầy ngày ba bữa.

Tet muon

Còn giờ đây, chị nhẩn nha bên hiên nhà, tay làm, miệng nói mắt cười rổn rang cùng mẹ. Mùa Xuân trên mắt mẹ sao mà ngập tràn hạnh phúc. Chị cảm nhận tiết Xuân phơi phới theo mùa rõ rệt. Tiếng chim lích chích bên cửa sổ mỗi sáng chị mở cửa chào đón ngày mới. Những lộc non nhu nhú trên cành khế như báo hiệu một mùa cây quả tươi tốt. Thằng bé con lũn tũn chạy ra chạy vào. Nó thấy người lớn vui nên trong lòng cũng vui lây, dù chẳng biết gọi tên nỗi niềm ấy thành lời. Chưa bao giờ nó thấy má vui nhường ấy. Không còn cái vẻ tất bật lo toan quán xuyến nhà cửa bên nội, giờ nó thấy má nhẩn nha thong dong đến lạ. Hóa ra trong lòng mỗi người, vẫn có một nơi trú ngụ an toàn và an bình đến lạ. Đó là nhà của mẹ, là quê hương.

Chị ở lại đón Tết muộn với mẹ đến hết tháng Giêng. Cũng thời điểm ấy má chồng mới đi chùa trở về. Chị không trách má chồng, chỉ buồn vì cái duyên đưa đẩy chị tới vùng đất xa quá. Để giờ đây mỗi lần vui buồn hay đổ bệnh, chị chỉ biết ráng ngồi dậy tự mình động viên mình vượt qua căn bệnh "ly hương".

Thu Trà

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI