PNO - Từ lúc đi buôn đất thành công, tôi đâm ra chán chường với cuộc hôn nhân. Sao tôi chịu đựng sự tẻ nhạt giỏi thế không biết!
Chia sẻ bài viết: |
Trần Hồng Giang 02-04-2023 15:13:35
Tôi cũng là một người thành công nhờ bất động sản như bạn, nhưng tôi chọn gia đình, nhờ kinh doanh bất động sản Tôi đã có được sự tự do tài chính. Tôi chọn dành nhiều thời gian rảnh hơn cho gia đình, chọn những bữa cơm tối ở nhà với vợ, và tự ra một kỷ luật bản thân đó là trừ những chuyến công tác xa, Dù có bất kỳ công việc gì tôi đều chọn về nhà trước 22 giờ đêm.
Phan thị Hoàng Anh 27-03-2023 14:55:56
Rất đáng đời! Sa đà ăn chơi, giàu đổi bạn, sang đổi vợ thì NGHIỆP QUẬT là phải. Ráng trả nghiệp đi anh ơi...
Kathy 27-03-2023 13:28:12
Bạc bẽo, vô tình, ích kỷ với vợ con. Nên bây giờ trả giá. Chắc gì đứa con với nhân ngãi của anh là của anh haha, mù quáng vô lương tâm phản bội những người thân yêu nhất thì hậu quả nhận lãnh ngày hôm nay là vậy thôi. Cứ nghiền ngẫm đến cuối đời và cầu mong các con mình sau này tha thứ cho người cha vô trách nhiệm, vô tình nông cạn.
Mình Thư 27-03-2023 08:48:48
Khi trái đất còn xoay thì em vẫn còn cơ hội ở phía trước. Con chim còn xây được cái tổ trú nắng mưa thì không cớ gì con người thông minh, lanh lợi, học thức như em lại không biết cách xây lại tổ ấm cho mình.
nga 26-03-2023 12:20:57
Các cụ xưa có câu tham phú, phụ bần...ám chỉ khi lấy vợ tay trắng mặc dù vợ không là người làm ra tiền nhưng là người mang hạnh phúc của một GĐ sự bình yên để người đàn ông thăng tiến...bạn có biết có được 2 cô gái thời buổi này là hạnh phúc lắm không...nhưng nhiều ng khi có tiền thì họ không nghĩ điều đó là hạnh phúc mà là bất hạnh,...biết đc lầm lỡ mong bạn về già tìm được bến đỗ bình yên trân trọng những gì mình đã có...
Hoàng Gia 26-03-2023 08:41:18
Giờ than thân trách phận chi nữa bạn. Ở tuổi bạn giờ làm lại là rất khó để thành công nhựa xưa. Cố gắng đừng ăn nhậu. Kiếm việc làm ổn định. Có tiền thì gửi cho mays đứa nhỏ là tốt nhất
My hanh 26-03-2023 00:57:21
Ko nha a, đời ko như là mơ
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".
Quyết định ly hôn, Nga muốn dạy cho chồng một bài học.
Có bà mẹ chồng hiện đại, tiến bộ, tôi thấy mình vô cùng may mắn.
Thấy chồng nghỉ việc đã tròn 2 tháng nhưng vẫn chưa lo lắng, hối hả gì, chị Quỳnh quyết định… bàn giao vài thứ...
40 năm bên nhau không cần danh phận hóa ra lại là khoảng thời gian ông bà được sống trọn vẹn với tình yêu.
Tôi căng mắt cỡ nào cũng không nhìn thấy tương lai. Lương tháng nào hết vèo tháng đó.
Nếu không có biến cố đó xảy ra, tôi không biết chừng nào đứa con dâu duy nhất trong nhà mới được má đoái hoài.
“Tùy em chứ, lỡ em hết tiền, lỡ không đúng, lỡ anh nói sai...", cứ như vậy, vợ trở thành người quyết định tất cả mọi việc.
Không tính vụ lợi, cách các cô các bà dùng ân ái để bày sắp bẫy rập với mục đích dễ chấp nhận, hay cả dễ thương, là vô cùng phong phú.