Kết quả tìm kiếm cho "cuoc doi qua anh"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 25
Tôi đau đớn nhận ra số lần mẹ ra ghế cứ thưa dần. Ấy là lúc bệnh của mẹ ngày một nặng, không thể di chuyển từ giường ra ghế.
Tôi mới 3 tuổi, ba tôi đã bị bắt, ở tù. Bức hình này, mẹ tôi đi thăm ba năm 1972, được ông thợ chụp hình chụp tại Côn Đảo.
Hôm rồi, trong lúc dọn dẹp chiếc hộp đựng những món đồ lỉnh kỉnh, tôi gặp lại tấm ảnh cũ ố vàng, chụp cách đây đã hơn 25 năm.
“Bọn trẻ chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời em. Em đã yêu chúng như chính tình yêu khi xưa cô đã dành cho chúng em”.
Kết quả của tháng Mười, dựa trên lượt like, share của bạn đọc nhiều nhất thuộc về tác phẩm: Năm tôi 23 tuổi (tác giả: Lê Thị Vân Trình - Quảng Trị).
Từ lúc có tấm hình, ngày nào ông cũng lấy ra lau chùi, ngắm nghía. Mỗi lần thấy ba như vậy, má lại lén xuống bếp ngồi khóc.
2 bà sui động viên nhau cố gắng tự chăm lo sức khỏe, cố gắng tự lo liệu cho bản thân để không phiền đến con cái.
Bức ảnh tôi luôn mang theo bên mình và thỉnh thoảng lại mang ra ngắm là ảnh chụp 6 anh em tôi, tính đến nay đã hơn 40 năm.
“Áo cóm của người Thái mình đẹp quá. Mẹ rất muốn 2 mẹ con mình cùng chụp ảnh với áo cóm...".
Nhiều người không thích chụp ảnh, nhưng tôi nghĩ, có những thứ dù ngại cũng nên làm.
Tôi rất thích bức ảnh ghi lại khoảnh khắc bà ngoại - mẹ tôi - cắt tóc cho bà nội - mẹ chồng tôi - bên gốc mai già trước sân.
Ông xã tôi cầm cái máy ảnh bảo “2 chị em chụp hình nè” và đó chính là tấm ảnh đầu tiên của chị em tôi sau 20 năm xa cách.