Kết quả tìm kiếm cho "bo me toi"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 18
Nhiều lần tôi thấy mẹ viết những lá thư cho bố. Không ai trong chúng tôi bộc lộ cảm xúc, nhưng đều biết chung nỗi nhớ thương người đi xa.
Bao năm qua, chiếc tivi đen trắng cũ rích này cũng là niềm vui duy nhất của đứa em tật nguyền của cô. Nó cũng giúp mẹ cô bớt đi tủi hờn.
Tình yêu của bố mẹ tôi có những thời điểm phải đặt sau trách nhiệm với công việc, với con cái, nhưng vẫn mênh mông vô tận, chảy xiết như dòng Neva
Năm 25 tuổi, tôi kết hôn lần đầu. Năm 33 tuổi, tôi ly hôn. Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi ấy là: “12 tháng sau, mình hẹn hò trở lại”.
Chúng ta chỉ có một cách đúng đắn nhất là nhìn về họ từ vị trí của một người con, chứ không phải là người lên án, kết tội...
Không gửi được em, nhiều học sinh lớp 1, lớp 2 ở xã vùng cao Nghệ An phải cõng theo em của mình đến lớp vừa trông em vừa học chữ.
Mấy dòng chữ như “xin lỗi con”, “tha thứ cho mẹ”… chẳng thể tìm sự cảm thông, mà chỉ lấp liếm tội ác.
Trước bước đường cùng của con gái, cha mẹ đã giang tay đón tôi. Không ai nhắc chuyện tôi bỏ nhà theo trai năm trước.
Từ lúc đó, tôi đã biết giả vờ. Giả vờ cười, giả vờ hạnh phúc, giả vờ mạnh mẽ, giỏi giang... Tất cả đều là giả vờ, vì bên trong con người tôi hoàn toàn trống rỗng cảm xúc.
Tôi tình cờ thấy một tấm hình chụp bố tôi dịp Tết năm ngoái. Trong ảnh, bố tôi mặc áo thun, quần short, đang lom khom cột chậu mai vàng phía sau một anh xe ôm.
Từ lúc đó, tôi đã biết giả vờ. Giả vờ cười, giả vờ hạnh phúc, giả vờ mạnh mẽ, giỏi giang... Tất cả đều là giả vờ, vì bên trong con người tôi hoàn toàn trống rỗng cảm xúc.
"Có những bài hit nghe được rất lâu nhưng cũng có bài hit sau một năm, một tháng, thậm chí một tuần đã thấy cũ, không còn phù hợp. Có những bài hit chúng ta quên ngay sau đó" - Tùng Dương nhận xét.