Tôi chỉ có Hùng là con trai duy nhất. Khi Hùng được 3 tuổi thì chồng tôi mất trong một tai nạn giao thông. Từ đó đến nay, tôi ở vậy nuôi con, không đi bước nữa dù khi góa chồng, tôi mới 25 tuổi. Cuộc sống của hai mẹ con tôi không khó khăn bởi gia đình tôi và gia đình chồng đều rất khá giả. Hùng được tôi nuôi dạy rất tốt. Cháu học đại học ở nước ngoài và khi về nước thì được nhận vào một công ty có tiếng với mức lương xứng đáng. Điều này đúng như những gì tôi mong mỏi.
Ra trường đi làm được hai năm thì con tôi có người yêu. Dù khắt khe trong chuyện học hành của con nhưng riêng chuyện tình cảm, tôi lại rất thoải mái. Tôi quan niệm, tôi chỉ là người nuôi dạy con, ở bên con lúc con còn nhỏ còn người đi cùng cháu suốt cuộc đời, ở bên cháu lúc cháu ốm đau là vợ cháu chứ không phải tôi. Vì vậy, cháu Hùng muốn tìm hiểu ai cũng được, tôi không cấm và tôi cũng rất tin tưởng vào sự lựa chọn của con trai mình. Hùng đưa về nhà ba cô bạn gái và cuối cùng, cháu chọn Vân làm vợ mình.
Vân là người Hà Nội, xinh xắn, khéo ăn nói nhưng tính tình hơi đỏng đảnh, tiểu thư. Cháu sinh ra trong một gia đình có điều kiện nên được nuông chiều nhiều. Đó là lí do vì sao Vân khá kém trong khoản nữ công gia chánh. Tôi biết vậy nhưng không hề phản đối hay tỏ ý không bằng lòng. Cháu Hùng yêu và hiểu vợ nó rồi sau này, sướng khổ gì thì cháu phải tự chịu, tôi không muốn là người chia rẽ hạnh phúc của đôi trẻ.
Sau khi con trai tôi lấy vợ, hai cháu ở với tôi. Điều này do Hùng đề nghị bởi nhà tôi chỉ có hai mẹ con. Gia đình tôi thừa điều kiện để mua nhà cho hai cháu ở riêng nhưng con trai tôi muốn sống cùng mẹ, cháu lo tôi ở một mình sẽ thấy buồn, rồi lúc trái gió trở trời không ai chăm sóc. Và cũng chính từ lí do này mà mâu thuẫn trong gia đình tôi bắt đầu.
Như tôi đã nói ở trên, tôi là một người rất thoải mái trong chuyện tình cảm của con, biết con bé Vân vụng về, tôi cũng không hề có ý kiến gì. Khi Vân đã trở thành con dâu của tôi, tôi muốn dần dần dạy cháu cách nấu nướng, chăm sóc gia đình. Nhưng Vân không thích điều đó. Bằng chứng là chỉ một tháng sau khi về làm dâu, nghe tôi chỉ bảo, cháu đã thuê một người giúp việc về nhà dù trước đó, nhà tôi cũng đã có một người giúp việc. Vân nói: “Người này lo chuyện cơm nước, người kia lo chuyện nhà cửa. Thế là ổn mẹ ạ. Vậy là cả nhà mình ai cũng được nghỉ ngơi thoải mái mà không cần làm gì”.
|
Điều này khiến tôi khá phật ý nhưng tôi vẫn cố vui vẻ đồng tình với con dâu. Thôi thì cháu đi làm về mệt mỏi, tôi cũng không ép cháu phải học thứ này thứ kia dồn dập nữa mà sẽ dạy từ từ. Nhưng ý định này của tôi bị dập tắt ngay sau đó khi trong một bữa ăn, tôi đang dạy con dâu làm nem, Vân bỏ đống nguyên liệu, thở dài nói: “Mẹ con còn không dạy được con thì mẹ chắc cũng không dạy con được đâu”, rồi rửa tay và ra phòng khách xem tivi.
Không muốn không khí gia đình nặng nề, tôi bỏ qua coi như không có chuyện gì và cũng từ bỏ ý định dạy nữ công gia chánh cho con dâu. Nhưng chuyện vẫn chưa hết. Hùng là đứa con tình cảm, cháu đi đâu cũng muốn tôi đi cùng vì sợ tôi ở nhà một mình sẽ buồn. Tất nhiên là tôi biết ý, chỉ thi thoảng mới đi cùng các con để đổi gió còn lại tôi đều tạo không gian riêng cho hai đứa nhưng Vân thì không thấy được điều đó. Cháu luôn khó chịu khi có tôi đi cùng. Có lần, cháu còn hỏi: “Hay mẹ lấy chồng đi? Mẹ cứ ở không thế này lại thành người thứ ba ở giữa vợ chồng con”. Lần ấy, tôi giận lắm. Cháu Hùng nói thế nào tôi cũng không đi cùng hai đứa nữa. Hùng giận, bắt vợ phải xin lỗi tôi nhưng con bé quen được chiều chuộng, cũng lên mặt hờn dỗi nên cuối cùng, chính tôi lại phải xuống nước làm hòa để cả nhà vui vẻ.
Sau lần bất hòa ấy, tôi ít nói hơn. Sống trong nhà mình mà tôi cứ phải giữ kẽ vì sợ con dâu dỗi. Con dâu dỗi thì con trai tôi buồn mà tôi thì không muốn điều đó. Tôi đã như vậy mà con bé Vân vẫn chưa vừa ý. Con bé thủ thỉ muốn tách ra ăn riêng, một nhà hai mâm với lí do “ăn cùng mẹ, em muốn đút cho anh ăn cũng không được”. Rồi con bé lại viện lí do vì hai vợ chồng cháu về muộn mà tôi cứ phải đợi thì không tốt cho dạ dạy. Một lần nữa, tôi lại biết ý, đồng ý với mong muốn của con dâu. Thành ra, cả ngày, tôi chỉ được ngồi chung bàn, gặp con trai, con dâu một chút vào bữa sáng còn lại đến tối, tôi gặp hai cháu một chút rồi hai đứa về phòng riêng, gọi giúp việc mang đồ ăn lên. Tôi cứ một mình tha thẩn, sống cùng con mà cứ như không.
Dạo gần đây, con bé Vân tích cực làm mối cho tôi. Tôi biết, cháu thật lòng muốn tôi tái giá vì cháu muốn tôi dọn khỏi nhà. Thậm chí, Vân đã mua sẵn nhà cho tôi ra ở riêng. Tôi vẫn biết chuyện “mẹ chồng, nàng dâu” là chuyện khó tránh trong mỗi gia đình, bởi thế mà tôi đã cố hết sức để làm một bà mẹ chồng dễ tính, gần gũi con dâu. Vậy mà con bé Vân vẫn chưa hài lòng. Con dâu nói với Hùng: “Trước khi lấy anh, em đã giao hẹn chỉ anh với em ở cùng nhau, giờ anh lật kèo kéo cả mẹ về ở cùng. Anh làm thế nào thì làm, phải nói mẹ ra ở riêng cho chúng mình có không gian của hai đứa chứ. Chúng mình là vợ chồng son mà”.
Con bé Vân vừa dứt lời câu ấy đã bị con tôi cho một phát tát. Thành thật, phát tát ấy khiến tôi hả hê lắm vì nó đã thay đổi giải quyết mọi ấm ức. Thế nhưng, sau đó, giữa hai đứa trẻ lại xảy ra “chiến tranh”. Nguyên nhân của cuộc chiến này là tôi. Liệu tôi có nên dọn khỏi nhà để con cái được ấm êm nhà cửa hay để yên cho con trai tôi dạy vợ cháu? Tôi thực lòng muốn con mình được hạnh phúc và rất muốn được hòa hợp với con dâu. Vậy mà mọi chuyện sao khó quá.
Nguyễn Hồng H. (Hà Nội)