Sống như đóa hoa để cuộc đời ý nghĩa hơn

09/10/2017 - 10:04

PNO - Ngồi với Võ Thành Luân, một chàng trai gầy gò, đen nhẻm, hỏi chuyện Đà Lạt trong bạn có gì, nghe Luân trả lời, tôi nhận ra mình đã bốn lần phải rưng rưng.

Đà Lạt trong tim chàng trai ấy không mơ màng, lãng mạn như bao người, mà toàn những dấn thân, dự định, những điều hay ho. Luân là người sáng lập Nhà của thời thanh xuân - một dự án xã hội hóa; nơi người nói được, nghe được và người câm - điếc làm việc cùng nhau, sản xuất xà phòng, chiết tinh dầu, pha trà cho khách và cùng nhau giữ thanh xuân lộng lẫy cho mình.

Song nhu doa hoa de cuoc doi y nghia hon
Luân và các bạn trong Nhà của thời thanh xuân

Nói với Luân những câu chuyện về “nhà”, tôi chợt nhận ra định nghĩa về nhà có khi được hiểu một cách rất khác. Nhà, luôn được Luân lặp đi lặp lại trong suốt câu chuyện của mình, Nhà được viết hoa một cách trân trọng. Nhà được dựng lên vì yêu thương.

Khi đang lang thang ở Philippines, tình cờ thấy một bé trai giật thức ăn trên tay của du khách, Luân chợt khát khao phải làm một dự án gì đó hỗ trợ cộng đồng. “Khi chứng kiến cảnh đó, tôi chợt bật ra câu hỏi, không biết mình kiếm thật nhiều tiền để làm gì?”.

Thế là một thời gian sau, quán Thanh Xuân ra đời. Kể lại nghe đơn giản, nhưng những ngày đầu tiên, để gia đình các bạn câm điếc ấy chấp nhận cho con mình đến ở, học việc, làm việc và sinh hoạt chung, dự án đã rất khó khăn trong việc thuyết phục. Giữa thời buổi niềm tin con người dành cho nhau quá cạn kiệt, thì để tin vào một điều gì đó, đặc biệt là những điều thiện nguyện, ai cũng rất đắn đo.

Song nhu doa hoa de cuoc doi y nghia hon
Có thể thấy những bảng gỗ nhắc nhở đáng yêu này ở quán Thanh Xuân

Mình là ai? Tôi nhớ nhân vật Naoko, trong hồi kết của tiểu thuyết Rừng Na Uy, đã hoảng loạn tự hỏi mình trong bế tắc cùng cực. Tuổi trẻ, người ta thường hoang mang đi tìm chính mình. Nếu một chiều mưa Đà Lạt nào đấy, ngồi nghe Luân nói về quán trà mang tên Thanh Xuân ấy, bạn sẽ thấy, đôi khi tìm được chính mình cũng chẳng phải việc xa xôi gì. Cứ thong thả sống, mặc ngoài kia người ta xô lấn nhau.

“Mỗi em câm điếc được lãnh 3 triệu đồng tiền lương/tháng, được lo ăn ở miễn phí. Chỉ mong sau 2 năm ở Nhà, có được số vốn kha khá, có được cái nghề, các em trở về nhà mình thì có thể tự kinh doanh nuôi sống bản thân”. Luân nói, Luân thành lập dự án này là cho chính mình, là dành tặng hạnh phúc cho những năm tháng tuổi trẻ của mình.

Hỏi Luân có thấy mình đang bị rơi ra ngoài đám đông đang có những ngày tuổi trẻ sôi động, xốc nổi, mê muội kiếm tiền hay mụ mị sống ảo; Luân bảo: “Tôi cũng từng là những người trẻ ấy. May là tôi sớm tìm được chính mình, tìm thấy niềm vui của mình. Như dự án này, tôi không nghĩ mình đang làm cho các em câm điếc, mà là làm cho chính mình.

Song nhu doa hoa de cuoc doi y nghia hon
 

Niềm vui lớn nhất của tôi là các em, những bạn trẻ từng được tôi đào tạo đã thành công trên các đấu trường quốc tế. Khi đó, bản thân tôi cũng thấy như mình là người chiến thắng”. Rồi Luân hào hứng lấy điện thoại ra khoe hình các em đi thi và đoạt giải tại Indonesia, rồi những tin nhắn được liên tục gửi về.

Đó là một cuộc thi khởi nghiệp dành cho cộng đồng. Xem đoạn video, nhìn các em câm điếc thuyết trình bằng ngôn ngữ ký hiệu, tôi ứa nước mắt. Nhưng, Luân thì rất phấn khởi. Dự án của Luân đã thấy chút kết quả nên có lẽ cũng bắt đầu bớt gian nan. 

Hạnh phúc là gì? Với Luân, hạnh phúc không khó tìm vì nó hiện hữu rất thật trong cuộc sống hằng ngày của anh. Ngày tự tay Luân xây sửa lại Thanh Xuân, những ngày lăn lộn với dự án, thật sự là những ngày Luân hạnh phúc, là những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất. Rồi chuyện Luân trả lương 500.000 đồng/tháng cho những bạn “người nói” cùng làm việc ở đấy.

Từ “người nói” Luân dùng chỉ đơn giản là để phân biệt với “người điếc”, chứ chẳng có ranh giới nào giữa mọi người với nhau cả. 500.000 đồng là con số rất nhỏ cho nhu cầu cá nhân tối thiểu của các cô gái đang ở ngôi nhà ấy; nhưng họ vẫn bỏ lại mọi thứ, lên sống cùng nhau, ăn chay, học giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu, cùng nhau tạo dựng những câu chuyện nhân văn. Họ, Luân và những “người nói” khác đã đến với Thanh Xuân để sống và tìm thanh xuân lộng lẫy của riêng mình.

Song nhu doa hoa de cuoc doi y nghia hon
 

Quán Thanh Xuân là nơi Luân và mọi người chung tay gieo trồng những hạt giống tốt đẹp cho xã hội. Tôi đã đến đó, ngồi nghe gió hát và uống trà. Nhìn thế gian ngoài kia như vô nghĩa. Mùi tinh dầu thơm lừng giữa cái không gian ấm áp. Nghe Luân “dịch” lại câu nói ký hiệu của một bạn: “Hôm nay quán ế, không có khách nhiều nhưng không sao, bình thường" mà thương đến lạ. 

Thương cái tinh thần “phi lợi nhuận” Luân đã mang  đến, đặt vào tay các bạn. Mỗi tối, họ ngồi ăn cơm cùng nhau, nói những lời tốt đẹp về nhau, theo đúng tinh thần Luân đề ra là “sống như những đóa hoa”. Luân tin, bạn có thể còn những điều chưa tốt, chưa hoàn thiện, nhưng việc nói về một điều tốt của người khác cũng như ta đang gieo trồng những gốc hoa, rồi sẽ ngát hương thôi.

Chốn thanh xuân ấy là nơi mọi người học cách lắng nghe nhau, mỗi người một bông hoa trên tay, ai cũng có thể trải hết lòng mình và học cách hoàn thiện bản thân. Các bạn dành cho nhau sự đồng cảm, tạo cho nhau cảm hứng để cùng nhau bước tiếp.

Tôi biết quán Thanh Xuân là từ các bạn “phượt”. Họ nói, Đà Lạt có quán trà, cà phê không lấy tiền. Quán bằng gỗ xinh xinh, góc nhìn đẹp đến nao lòng. Sau cánh cửa không bao giờ đóng của quán là nơi các bạn ấy trao cho nhau niềm tin.

“Hôm nay cả Nhà cùng nhau về quê. Nếu bạn ghé quán cứ vào ngồi chơi! Nếu bạn muốn mua gì cứ lấy tự nhiên. Giá tiền đều có hết rồi. Có một thùng gỗ trước căn bếp nhỏ (phòng số 3) bạn cứ để tiền vào đấy nha! Cần gì cứ gọi tụi mình nha. Tuần thiệt vui”.

Câu nhắn được viết trên tấm bảng treo trước quán vào những ngày thứ Hai định kỳ hằng tuần, vì các bạn trong quán nghỉ để cùng đi chơi, hoặc nghỉ ngơi không làm việc. Một lời nhắn gửi có thể làm bất kỳ ai trong chúng ta chạnh lòng. Luân đã lặng lẽ thắp lên một ngọn lửa nhỏ, sẻ chia ấm áp.

Tôi nhận món quà nhỏ quán tặng là một chai tinh dầu và bánh xà phòng nhỏ xinh. Lúc chia tay, Luân kể tôi nghe chuyện tình yêu, như để nhắc, Đà Lạt không thiếu đi những mơ màng vốn có. “Bạn nói kia làm lễ đính hôn tại nhà của các bạn Thời Thanh Xuân sống. Lấy được chồng khá giả rồi, bạn không lãnh lương của quán nữa, bảo để dành hỗ trợ các em. Thương lắm”. 

Cuộc đời không bao giờ bằng phẳng như chúng ta kỳ vọng, nên nếu có thể, xin hãy dốc lòng làm một điều gì đó để những năm tháng thanh xuân của đời mình ý nghĩa hơn.

 Đoàn Tâm

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.