Sợ mẹ

21/09/2014 - 16:07

PNO - PNCN - Thân gửi chị Hạnh Dung! Em và anh yêu nhau bốn năm, quen được hai năm thì chúng em quyết định sống chung như vợ chồng.

edf40wrjww2tblPage:Content

Hai bên gia đình đều không biết việc này, dù biết chúng em có quan hệ tình cảm với nhau. Mẹ anh không thích em, mẹ em cũng không thích anh. Chúng em loay hoay mãi không thể nào thoát khỏi được sự khống chế của hai bà mẹ. Ra trường, anh xin được việc và đi làm, em học lên thạc sĩ, mỗi đứa một nơi, không gặp nhau thường xuyên được. Mỗi lần anh muốn lên thăm em phải viện đủ lý do với gia đình. Em hỏi tại sao không nói thẳng với mẹ là lên thăm em, anh cứ ậm ừ tránh né. Nhiều lúc em nghĩ, không biết mình có chọn nhầm người để tin và yêu không. Em yêu anh vì anh hiền, chăm học, lễ phép, nhưng anh lại quá nhu nhược, quá coi trọng mẹ. Mẹ anh đã tìm mọi cách để chia rẽ chúng em. Anh nói chỉ cưới em, nhưng mẹ anh vẫn bắt anh coi mắt cô gái khác. Em không xuống nhà thì mẹ anh nói em khinh nhà anh nghèo mà không xuống; em xuống thì nói em chảnh chọe, tiểu thư, không phụ giúp dọn dẹp nhà cửa, dù lần nào xuống nhà anh cũng một tay em nấu nướng.

Một lần tức giận, khi chỉ có hai đứa, em nói mẹ anh ác với em, anh đã đánh em. Yêu nhau mà anh còn đánh em như vậy, nếu cưới nhau rồi anh còn đối xử với em ra sao? Em đã tìm đủ mọi cách lấy lòng mẹ anh, nhưng bà vẫn không hài lòng, hết tìm chuyện này đến chuyện khác để chỉ trích em. Trong khi đó, mẹ em lại nói gia đình anh phức tạp, hai người anh lớn của anh đều hai ba đời vợ, mẹ em sợ anh cũng như vậy. Đến lúc này, em thực sự không biết phải làm thế nào. Em yêu anh, nhưng nhiều lúc em lại thấy hối hận vì đã quá vội tin anh. Em không dám rời xa anh, vì đã lỡ trao đời con gái cho anh rồi, nhưng mẹ anh và anh như thế, em có nên tiếp tục đặt hy vọng vào mối tình này?

Thủy (Q.3, TP.HCM)

So me

Em Thủy mến,

Thông thường, khi gia đình hai bên không hài lòng, ngăn cản, nếu hai người yêu nhau cùng chung vai sát cánh đấu tranh bảo vệ tình yêu, kết thúc vẫn có hậu. Nhưng, nếu chỉ một người đấu tranh, một người buông xuôi, cuối cùng sẽ là đổ vỡ. Bạn trai của em sợ mẹ đến như thế thì lấy đâu ra dũng khí để bảo vệ tình yêu? Chính em cũng nhận thấy anh ta quá nhu nhược, quá coi trọng mẹ; thậm chí còn có khuynh hướng bạo lực. Đang yêu nhau còn như vậy, đúng như em lo lắng, giả sử cưới nhau rồi anh ta còn thế nào nữa? Ví dụ hai người có cưới được nhau, trước sự tác động thường xuyên của mẹ anh, liệu em có sống yên, liệu em có giữ được bình tĩnh mà chịu đựng mãi, hay bột phát phản ứng lại để rồi phải ăn đòn của anh ta?

Hạnh Dung lưu ý một chi tiết rất đáng để em cân nhắc là nhận xét của mẹ em: “hai người anh lớn của anh đều hai ba đời vợ, mẹ em sợ anh cũng như vậy”. Có khả năng những người anh của bạn trai em từng rơi vào hoàn cảnh như hai em hiện nay, những người vợ trước của họ không chịu nổi cảnh mẹ chồng - nàng dâu xung khắc nên cuối cùng cũng phải chia tay. Em thử tìm hiểu xem.

Đúng là em đã vội vàng, dại dột khi chưa cưới mà đã chung sống như vợ chồng. Sống thử trước hôn nhân, thiệt thòi bao giờ cũng thuộc về người phụ nữ. Tuy nhiên, em đừng vì vậy mà không dám chia tay. Cái gì đã mất thì đành chịu, nhưng em còn cả một tương lai dài rộng, không thể chôn vùi vào cuộc tình không lối thoát. Em đã cố gắng hết sức để lấy lòng mẹ người yêu mà không được, anh ta thì sợ mẹ, em thật sự chẳng còn hy vọng gì. Em dứt khoát càng sớm càng đỡ đau, càng có thêm thời gian để làm lại từ đầu, đừng vì một chữ lỡ mà quẩn quanh mãi trong ngõ cụt.

Hạnh Dung
 hanhdung@baophunu.org.vn

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI