Số kiếp đàn bà?

26/02/2016 - 07:43

PNO - Hơn nửa đời làm vợ của họ là cam chịu, nhẫn nhịn, mãi đến tuổi xế chiều mới dám cháy một lần cho thỏa bao năm uất ức kìm nén.

So kiep dan ba?
Ảnh minh họa

Họ là những phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân, tóc đã ngả màu nhưng vẫn chưa có được một ngày sống ý nghĩa trong đời. Hơn nửa đời làm vợ của họ là cam chịu, nhẫn nhịn, mãi đến tuổi xế chiều mới dám cháy một lần cho thỏa bao năm uất ức kìm nén.

Nhịn mãi thành... oán

“Chuyện cũ nên bỏ qua, mẹ cất giữ làm gì cho mệt”. Bà Nguyễn Thị Lành (TP.Bà Rịa - tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu) run giọng cắt ngang lời con gái: “Đến chết tao cũng không quên!”.

Cuộc hôn nhân hơn 40 năm mà bà Lành đã trải qua không hề có sự chia ngọt sẻ bùi mà chỉ có nước mắt và sự uất nghẹn nhốt chặt vào tim gan. Bà sống trong chán chường, tuyệt vọng nhưng không sao thoát ra được. Chồng bà là một người đàn ông gia trưởng, vũ phu, lời nói của ông trong nhà là mệnh lệnh, đúng hay sai bà vẫn phải răm rắp nghe theo.

Ông khắc nghiệt đến nỗi có bị đánh đập, mắng chửi oan ức, bà cũng cúi đầu im lặng, thậm chí có lúc còn phải quỳ lạy xin lỗi chồng. Không biết bao nhiêu lần bà phải tự tát vào mặt mình, một hình phạt do ông đặt ra. Từ miền Bắc cả nhà di cư vào Nam theo sự điều động công việc của ông.

Cuộc sống mới khó khăn, bà tất bật chạy chợ, làm mướn, một mình chăm sóc bầy con năm đứa và mẹ chồng nay ốm mai đau, ông không hề phụ giúp bất cứ việc gì. Lương giáo viên ba đồng ba cọc của ông không đủ vào đâu nhưng ông chẳng hề bận tâm lo lắng, bao thiếu hụt đổ hết cho bà gánh vác. Bà sống trong nỗi nhọc nhằn, cam chịu; bao cay đắng, uất ức chôn chặt vào lòng cho đến ngày con cái trưởng thành.

Bà Lành thật thà: “Người ta nói con cá làm thành con mắm - vợ chồng già thương lắm mình ơi, nhưng với tôi thương đâu không thấy, chỉ thấy oán hận vì đã phải chịu đựng quá nhiều”. Con cái nay đã thành đạt, chăm lo cho ông bà đầy đủ, lẽ ra đây là lúc họ được hưởng thụ một cuộc sống thanh thản, nhưng ông và bà thì chẳng thể bình yên vì bà bắt đầu “nổi loạn”.

Con gái bảo bà già rồi trái tính trái nết, khuyên ông ráng nhịn. Ông cũng tự nhận ra mình không còn quyền lực như xưa nên phớt lờ vợ. Còn bà, ai khuyên gì cũng mặc, bà cứ ra rả nhắc chuyện cũ, thường xuyên đay nghiến chồng. Bà bảo, có nói ra được mới nhẹ lòng. Bao u uất dồn nén cả đời đã thành oán hận trong bà.

Kìm kẹp một đời

Bà Nguyễn Thị An (H.Cần Giuộc, T.Long An) kể, bà lấy chồng từ năm 19 tuổi, lúc đó chồng bà chỉ mới 17, so tuổi lẽ ra bà phải “trên cơ” chồng nhưng ngược lại, bà cứ như tôi tớ của ông. Ông đánh đập bà như cơm bữa. Cha mẹ chồng cho mười công ruộng ra riêng, một tay bà mưa nắng tảo tần, ông chẳng bao giờ ngó đến việc nhà cửa, đồng áng.

Trong nhà, ông là người quản lý tiền bạc dù những đồng tiền ấy do bà vất vả sớm hôm cày cấy, chăm từng con heo, con gà mà có. Ông riết róng đến mức không để bà giữ một đồng, bà đi chợ ông cũng kè kè một bên trả tiền, nhất định không để vợ cầm tiền. Mỗi năm ông sắm cho bà đúng hai bộ quần áo.

Đến khi bà lớn tuổi không còn sức cáng đáng việc đồng áng, ông vẫn không cho nghỉ ngơi mà bắt bà chăm đàn heo hơn chục con. Một lần bà cuốc vườn, giữa buổi ngồi xuống nghỉ mệt, thấy vợ ngưng làm, ông phóng con dao vào bà làm đứt ngón chân cái, nay bà vẫn bước đi khập khiễng.

Con cái thương mẹ nhưng sợ cha nên không ai dám bênh, mỗi lần thấy cha giận lên chỉ biết đưa mẹ đi trốn, chờ ông hạ hỏa thì van xin. Từ ngày về làm vợ ông đến nay, bà chưa đi đâu xa nhà quá mười cây số, vì ông không cho bà đi bất kỳ đâu, cũng không cho bà làm chứng minh nhân dân, nên 70 tuổi mà bà không có một giấy tờ tùy thân. Nhiều lần bị ông đánh, bà cũng muốn bỏ đi nhưng không có giấy tờ thì biết đi đâu, đành chịu phụ thuộc vào chồng.

Mấy tháng nay, con cái bà bỗng thấy mẹ thay đổi hẳn, cha nói gì không phải là mẹ phản ứng ngay. Ông hùng hổ bà không còn khiếp sợ mà bình tĩnh đối đáp. Ông chửi mắng, bà thẳng thừng xách đồ sang nhà con gái, mặc cho chồng lồng lộn.

“Trước đây tôi nhẫn nhịn, cam chịu cuộc sống cay đắng với ông ấy vì muốn êm cửa êm nhà; hơn nữa, tôi nghĩ phụ nữ là phải nhẫn nhịn chồng, như cái kiếp phận của đàn bà. Giờ tôi không nghĩ vậy nữa. Tôi bảo con gái, con dâu đừng sống như má, về già đầu óc sẽ không được thảnh thơi, muốn buông bỏ cũng phải xả hết mới nhẹ nhàng được” - bà tâm sự.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.