PNO - PN - 23g, chị gọi cho tôi: “Chị nhớ nhà, nhớ con quá em ơi! Giờ chị gọi cho anh, anh không thèm nghe máy nữa, nhắn tin anh cũng chẳng trả lời. Chị phải làm sao?”. Nơi chị sống giờ này đã hơn 1g sáng, tôi giục chị đi ngủ để mai còn...
edf40wrjww2tblPage:Content
Sa ngã theo chồng
16 năm trước, chị Nguyễn Ngọc Thủy (Long Xuyên, An Giang) về làm dâu nhà anh Lâm Thanh Tân. Nhà chồng chị thuộc hàng giàu có nhất vùng. Anh Tân có ba anh em trai, sau đám cưới anh không bao lâu thì đứa em kế cũng lấy vợ nên vợ chồng chị Thủy được ba mẹ chồng sớm cho ra riêng. Viện cớ tiền bạc đang đổ vào các công trình xây dựng, ba mẹ chồng chỉ cho hai vợ chồng miếng đất để xây nhà, hứa hẹn sẽ cho thêm vốn liếng sau. Để có tiền xây nhà, chị Thủy phải nhờ vả ba mẹ, anh chị của mình. Rồi ba chồng chị đột ngột qua đời, mẹ chồng quên lời hứa, không cấp thêm vốn làm ăn. Từ đó quan hệ giữa chị với nhà chồng không mấy mặn mà.
Vợ chồng chị Thủy mở đại lý cung cấp sơn, toàn bộ vốn liếng đều nhờ anh chị của chị giúp đỡ. Sau ba năm ăn nên làm ra, vợ chồng chị mở rộng kinh doanh thêm vật liệu xây dựng, anh Tân còn nhận thầu xây dựng công trình nhà ở, cầu đường. Đời sống khấm khá, hai đứa con lần lượt ra đời, nhưng rồi trong những lần đi làm xa nhà, anh Tân nghe bạn bè rủ rê vướng vào đề đóm, cờ bạc. Biết chuyện, lẽ ra nên khuyên ngăn, đằng này thấy chồng thua, chị nóng ruột nhảy vào gỡ. Tiền bạc theo đó tiêu tan, mẹ chồng chị cay cú, bỏ mặc con trai với mớ nợ nần. Bà còn tuyên bố từ mặt con dâu và đòi lại miếng đất đã cho. Thương con nhưng ba mẹ chị cũng chỉ phụ nuôi hai đứa cháu đang tuổi ăn, tuổi học chứ không sao gánh nổi số nợ lên đến hàng trăm triệu đồng.
Nghe tin, anh trai chị Thủy đang sống ở Úc bàn với gia đình bảo lãnh em gái qua du lịch, thực tế là đi làm kiếm tiền trả nợ. Dù sao thu nhập bên đó cũng khá hơn, trong khi bên này không còn nguồn thu nhập nào. Ngày tiễn vợ lên máy bay, anh Tân nắm chặt tay chị rơm rớm, dặn dò: “Em ráng làm, anh và con sẽ chờ em về…!”. Vậy mà giờ đây câu nói ấy chỉ còn là dư âm…
Cạn tình
Vừa sang đến nơi, chị đã bắt tay vào làm việc, cày ngày cày đêm mong sớm đủ tiền trả nợ. Sáu tháng trôi qua, hết hạn visa mà nợ chỉ vơi một nửa. Trong lúc chị đang chần chừ nửa ở nửa về thì anh khuyên chị nên làm thêm một thời gian để trả dứt nợ, ở nhà con cái đã có anh lo. Ngẫm thấy một lần đi là một lần khó, hơn nữa, chị cũng muốn trả hết nợ, dư dả chút đỉnh để vợ chồng làm lại từ đầu. Yên tâm vì được chồng chia sẻ, động viên, chị cố nén nỗi nhớ, tiếp tục cuộc mưu sinh xứ người.
Hai năm thấm thoát trôi qua, chị háo hức mua sắm chuẩn bị cho ngày đoàn tụ gia đình. Nhưng, nụ cười tắt hẳn trên môi khi chị nhận được tin anh đã bỏ theo nhân tình, hai đứa con đã gửi về cho ngoại. Chị điên cuồng gọi vào máy anh, anh không thèm bắt máy… Chị càng nôn nóng trở về. Đúng giây phút chị chuẩn bị ra sân bay thì nhận được những dòng tin nhắn cạn tình từ anh. Đau đớn, căm phẫn, chị hủy chuyến bay. Từ đó chị lao vào làm việc như điên như dại. Chị bảo: “Làm để quên con người bội bạc, để quên nỗi đau cào xé trong tim và làm để kiếm tiền bù đắp cho hai đứa con thơ”. Thêm ba năm nữa trôi qua, ba năm anh sống với nhân tình như chồng vợ, thậm chí mẹ chồng chị còn bảo bọc cho anh và cô ta sống trong nhà. Về sau, hàng xóm lời ra tiếng vào, anh mới đưa cô ta đi nơi khác. Từ ngày có vợ mới, anh bỏ mặc con cái, không đến thăm cũng chẳng gọi điện hỏi han tình hình của con.
Ngày chị đi con gái mới vào lớp 5, giờ đã thành thiếu nữ. Nghe con thỏ thẻ ước mơ du học, chị đắn đo gọi vào máy chồng. Chị trình bày ý định thuê người kết hôn giả để chị nhập quốc tịch nhằm thuận tiện bảo lãnh con sang. Chị nhờ anh đứng đơn giải quyết việc ly hôn, để chị hợp thức hóa được giấy tờ kết hôn, đằng nào thì anh cũng đã có vợ rồi. Thế nhưng, đáp lại thỉnh cầu của chị là những lời mỉa mai, đay nghiến: “Còn lâu tao mới thôi mày, tao để vậy cho mày khỏi lấy chồng”.
Sáu tháng qua, ngày nào chị cũng nhắn tin vào máy chồng, van xin anh ta hãy vì tương lai của con mà giải quyết thủ tục ly hôn, nhưng anh ta không hồi âm nữa. Bản thân chị thì cũng ngại trở về vì sợ khó bề thực hiện được ước mơ của con.
Tôi bảo: “Thôi chị hãy về, dẫu gì cũng là quê nhà. Kiếm một việc gì đó làm, mẹ con đùm bọc lẫn nhau mà sống”. Chị thở dài, gác máy.
NHƯ PHONG
Điều 24 Bộ luật Dân sự năm 2005 quy định: “Quyền nhân thân được quy định trong bộ luật này là quyền dân sự gắn liền với mỗi cá nhân, không thể chuyển giao cho người khác, trừ trường hợp pháp luật có quy định khác”. Đồng thời tại điều 42 Bộ luật Dân sự và điều 85 Luật Hôn nhân và gia đình có ghi rõ: “Vợ, chồng hoặc cả hai người có quyền yêu cầu tòa án giải quyết việc ly hôn”. Theo các điều luật nêu trên thì quyền ly hôn là quyền nhân thân của mỗi cá nhân nên không thể chuyển giao cho người khác, có nghĩa là không được ủy quyền cho người khác giải quyết ly hôn thay cho mình. Do vậy, trường hợp chị Thủy muốn đơn phương ly hôn với chồng thì buộc phải về nước và tiến hành thủ tục ly hôn tại tòa án có thẩm quyền (cụ thể là tòa án nơi anh Tân chồng chị đang cư trú). Do chồng chị cương quyết không chịu ly hôn dù đã có người khác, chị có thể nhờ gia đình hai bên động viên anh Tân thuận tình ly hôn thì vụ việc sẽ được giải quyết nhanh chóng, rút ngắn được thời gian. Trường hợp, anh Tân cương quyết không chấp nhận, không còn cách nào khác, chị Thủy buộc phải về nước để thực hiện thủ tục ly hôn theo quy định của pháp luật Việt Nam.
Luật sư Lưu Phương Thảo (Giám đốc Công ty luật TNHH Lưu Nguyễn - Đoàn Luật sư TP.HCM)
Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.