Sao vợ nỡ bỏ anh?

17/04/2016 - 20:00

PNO - Khi một người bước ra khỏi cuộc đời ta, không phải họ hết yêu ta, mà là trách nhiệm của họ với ta đã hết, và đã đến lúc họ phải đi.

Em à, thế là đã 2 năm rồi. 2 năm trôi qua thật nhanh, 2 năm em để anh lại một mình, 2 năm anh chịu cảnh gà trống nuôi con. Em ở nơi xa đó có nhìn thấy anh và con không? Anh chỉ ước chi đây chỉ là một giấc mơ thôi, và ít phút nữa lại tỉnh, lại thấy em trong ngôi nhà nhỏ của chúng mình.

Vợ thân yêu của anh, có phải anh đã làm gì sai khiến em bỏ anh, bỏ con, bỏ gia đình đi như vậy không? Có phải anh đã không làm được đúng trách nhiệm của một người chồng tốt, một người cha tốt không? Có phải anh đã quá nóng nảy, quá khó tính và áp đặt em không? Về đi em, anh chán ghét cô đơn lắm!

Sao vo no bo anh?
Sao em mãi không về?

Con trai mình lớn nhanh em ạ, lại còn bụ bẫm và rất dễ thương nữa. Cứ mỗi lần nhìn con là anh lại nhớ em. Nó giống em, giống đôi mắt, giống chiếc mũi và giống cả nước da. Vậy mà nó chỉ được ở bên mẹ nó có đúng 1 năm. Vậy có thiệt cho con quá không em?

Anh đã dặn em là chờ anh về, chờ anh thành đạt rồi em sẽ có cuộc sống an nhàn và đầy đủ hơn, em cũng đã đồng ý rồi. Vậy mà tại sao khi anh đã có được tất cả mọi thứ, anh lại mất em? Tại sao em không hưởng sự ấm áp của gia đình, em xa rời hạnh phúc mà em đã ước ao, để đi về một nơi lạnh lẽo đến thế? Anh đi làm về chẳng thấy em đứng ngoài cửa chờ anh, chẳng có ai đỡ cặp cho anh, chẳng có mâm cơm nóng hổi nào chờ anh cả, em ơi!

Một người vợ tốt, một người mẹ hiền như em đáng lẽ phải được hưởng sung túc đủ đầy, thế nhưng một điều gì đó đã cướp em khỏi vòng tay anh. Điều đau lòng nhất là khi anh đã thành công, có thể mua tặng em chiếc đồng hồ em hằng ao ước, hay cho em quần áo đẹp, cho em một ngôi nhà khang trang không bị ẩm thấp, đưa em đến mọi nơi em thích, thì em lại rời xa anh!

Nhiều đêm ôm con, ngửi mùi thơm trên người nó, mà anh nhớ em vô cùng. Là đàn ông mà nước mắt anh chảy lúc nào không hay. Vợ ơi, em có biết anh nhớ em, anh và con cần em lắm không? Đứa trẻ còn quá nhỏ để có thể hiểu được mẹ nó không còn trên đời này nữa. Con trẻ khẽ giật mình trong giấc ngủ, anh lại thấy thương con nhiều hơn, và muốn bù đắp cho con nhiều hơn nữa.

Sao vo no bo anh?
Anh sẽ thay em chăm sóc con thật tốt.

Anh biết vợ ra đi không phải rằng vợ đã hết yêu anh, mà là trách nhiệm với anh đã hết rồi. Em ơi, tại sao em bên anh lúc anh tay trắng, anh khó khăn, mà lúc anh thành công lại không cho anh đền đáp em hả vợ? Sao em đã cùng anh đếm từng ngày chờ con ra đời, mà sau đó em lại để anh nuôi con một mình, em lại không ở cùng con nữa?

Bây giờ anh có gọi bao nhiêu cũng chẳng thấu đúng không em? Em có hiểu rằng anh luôn mong chờ một phép màu rằng em sẽ quay lại bên bố con anh, anh biết đó chỉ là ước muốn thôi, và không bao giờ trở thành hiện thực. Người vợ hiền đức của anh, anh sẽ làm tất cả vì con, vì em, vì những ước mơ của em còn đang dang dở…

Sao hạnh phúc của mình ngắn thể hả em? Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đi bước nữa. Khổ con lắm em à! Mò sao cho ra xương bánh đúc, có phải con người ta đâu mà người ta thương! Mỗi lúc khó khăn anh lại nhìn ảnh em, rồi ôm con. Hai mẹ con chính là bờ vai và động lực để anh bước tiếp.

Vợ ơi, nếu có kiếp sau, anh hứa sẽ yêu em nhiều hơn, sẽ làm người chồng tốt hơn, và đưa em đi đến hết con đường, vợ nhé.

Yêu thương em vô vàn!

Q. H (Hà Nội)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI