PNO - Cho đi và nói lời yêu thương luôn khiến cuộc sống nhẹ nhàng hơn buông những câu nặng nề, khó chịu. Ai cũng biết điều đó mà sao cứ phải nói lời hối tiếc để rồi trông chờ mầu nhiệm thời gian xóa đi.
Năm Tuất qua, năm Hợi đến, bốn mùa xuân - hạ - thu - đông rồi lại xuân. Có nồng nhiệt hay hờ hững đón năm mới thì thời gian vẫn cứ trôi. Con người dường như lúc nào cũng lo ngay ngáy với thời gian - từ bữa sáng hối thúc con cái dậy nhanh, ăn sáng, đến trường cho đến công việc, không biết có kịp tiến độ hay vỡ kế hoạch. Bà nội trợ tính toán bữa cơm kịp cả nhà đông đủ; thầy cô giáo phải bảo đảm nội dung đúng kỳ thi, kết thúc năm học...
Ảnh minh họa
Con người bị thời gian hành đến sốt vó, nhưng có lúc phải giết thời gian bằng những việc vô bổ. Ngồi bấm game chút xíu, chưa thắng ván nào đã mấy giờ liền. Gọi qua Viber không mất tiền nên tha hồ tám. Sáng cà phê với bạn, chưa gì đã thấy trưa. Chiều loay hoay chưa xong việc đã thấy tối. Thời gian không thèm lên tiếng nhắc mà để con người tự giác nhận ra đã sử dụng thời gian thế nào. Để khi nhìn lại, thường có nhiều hối tiếc. Tuy hối tiếc, rút kinh nghiệm, nhưng chắc gì con người đã biết khắc phục, nhắc mình sử dụng tốt thời gian. Thời gian cũng không trách móc con người đã tiêu phí nó một cách vô lý, bừa bãi. Mà, cái bao dung của thời gian còn là liều thuốc chữa lành vết thương, là sự nhiệm màu của lòng vị tha, buông bỏ, biết nói lời yêu thương khi vẫn còn kịp.
Nhớ lại, cuối năm ngoái, mối quan hệ của mình với người ngày càng xấu, đến mức nói lời chia tay. Khi ấy, mình đã buồn khổ, day dứt, dằn vặt đến mất ăn mất ngủ. Và thời gian lặng lẽ như người bạn đồng hành, thủ thỉ với mình những lời vỗ về, động viên, gắng quên để nghĩ về phía trước, đường còn dài, sẽ gặp được người tốt. Thời gian chữa lành vết thương lòng. Cuối năm nay, gặp lại người, thấy dửng dưng, nguội lạnh. Nghĩ và nhớ lại những cơn bùng nổ khi ấy, không hiểu tại sao mình dại như thế.
Một phụ nữ kể chuyện, chị và chồng, trước khi đến với nhau, cả hai đều có gia đình riêng và trong giai đoạn trục trặc, chuẩn bị ly hôn. Khi quyết định sống chung, cả hai phải chịu biết bao điều tiếng, người là “kẻ cướp chồng”, người mang tiếng bỏ vợ cái con cột… Thậm chí, vợ cũ của chồng còn tuyên bố sẽ không bao giờ cho con nhìn mặt cha. Mối hận thù thêm chồng chất khi vợ chồng chị ngày càng làm ăn phát đạt, còn vợ cũ của chồng liên tiếp thất bại. Con cái không được gần gũi cha đã đành, chị vợ còn châm dầu vào lửa rằng, cha chúng thế này, thế kia, không xứng đáng…
Ảnh minh họa
Thời gian dần trôi, rồi cũng nguôi ngoai. Nhờ sự khéo léo của chị, mọi thứ giờ đã ổn. Nhìn các con riêng của chồng, con riêng của chị và con chung của hai người ngồi lại vui vẻ, anh chị em giúp đỡ nhau làm việc, học tập, đi cắm trại cùng nhau… ai nấy đều khen chị giỏi, biết ăn ở. Chị cười, bảo: “Phải mất 15 năm đấy!”.
Một phụ nữ khác cho biết, thời gian đặt dấu ấn mạnh nhất trong đời chị là đêm trước ngày chị trải qua một cuộc phẫu thuật. Ngày mai, khi ấy, là thứ chị không dám nghĩ đến. Ai dám đảm bảo ca mổ sẽ thành công. Đó là một đêm tưởng dài đến vô tận. Chị nói: “Sau phẫu thuật mới thấy sự hiệu nghiệm của thời gian. Mỗi ngày cơn đau lui dần, từng chút, như mình có thể đong, đếm được vậy. Điều kỳ diệu nhất là việc mình tự phục vụ mà không cần ai giúp, tựa như đứa bé lớn dần, tập đi, tập chạy…”.
Thời gian là một ý niệm. Đối với một học sinh dốt toán thì giờ học toán dài như bất tận, nhưng vớ được cuốn truyện tranh hay bộ phim yêu thích thì thời gian sao đi nhanh quá. Thời gian quý báu đến chừng nào, ai trải qua sẽ biết. Có người cho là thời gian đối với người già quý báu hơn người trẻ; nhưng, cũng có người bảo nếu người trẻ biết tận dụng thì thời gian cũng quý báu như nhau. Vấn đề là đừng để thời gian chết hay giết thời gian.
Nhiều người nói vui, đừng theo câu “quân tử báo thù 10 năm chưa muộn”. Nghĩa là đừng nuôi mối thù canh cánh bên lòng. Hãy bỏ, quên đi, xóa bộ nhớ để lấy chỗ trống mà ghi chuyện khác. Nói thì dễ lắm, nhưng đôi lúc thời gian quay trở lại, cứa vào vết thương, càng cố quên lại càng nhớ. Lý trí bảo bỏ đi mà trái tim cứ muốn giữ lại, khiến mình khổ sở. Trạng thái tình cảm ấy cũng bình thường, bởi tâm lý con người mong manh, ai cũng có lúc yếu lòng. Cái hay của thời gian không chỉ lời khuyên bảo nhẹ nhàng mà mỗi ngày qua đi, cảm xúc cũng dần phai để thấy rằng, việc gì đã qua, cần phải cho qua.
Và như thế, con người vui mừng đón chào năm mới cũng là đón chào những trạng thái cảm xúc mới, tốt đẹp hơn và hy vọng thời gian sẽ xóa hẳn những nỗi buồn, thất bại, đắng cay cũ, để làm mới mình. Vậy thì, dù bạn đang gặp khó khăn vì công việc, bị người yêu rời bỏ, một tình bạn đã mất, người thân đi xa… Đừng bi quan, nóng vội hay bức xúc. Hãy tin vào liều thuốc thời gian, sẽ giúp bạn quên quá khứ, cho bạn kinh nghiệm tương lai. Thời gian rất công bằng. Ai sử dụng tốt sẽ gặt hái tốt.
Chúc câu may mắn cho ngày đầu năm là vậy. Cho đi và nói lời yêu thương luôn khiến cuộc sống nhẹ nhàng hơn buông những câu nặng nề, khó chịu. Ai cũng biết điều đó mà sao cứ phải nói lời hối tiếc để rồi trông chờ mầu nhiệm thời gian xóa đi.