PNO - Chồng tôi cứ ban ngày đi làm, tối về thấy mặt vợ con là gây gổ. Tôi cứ nghĩ tuổi này là tuổi được hưởng phúc bên con cháu, hạnh phúc ở ngay trong nhà mình đây thôi, sao cứ phải lao ra đường làm gì.
Chia sẻ bài viết: |
Ho An 23-03-2020 21:20:45
Đọc bài viết và bình luận, tôi thấy mình đồng tình với tác giả: "Không biết có mèo mỡ gì đây". Đây không phải là suy nghĩ viễn vông, mà có thể đã xuầt phát từ những thay đổi trong biểu hiện của anh nhà: Đi làm tuần bảy ngày, về nhà gặp vợ con là gây gổ. Chuyện muốn đầu tư vốn làm ăn, dù ít dù nhiều cũng là "của chồng công vợ", đâu phải cứ muốn là làm mà không hề có chút thuyết phục đầu đuôi gì cả. Tôi nghĩ chị không nên bỏ qua linh tính của mình, tiền bạc phải rạch ròi, tính làm sao mà chuyện đầu tư nếu thua lỗ cũng không ảnh hưởng đến mình. Anh nhà có đam mê làm ăn thì cũng đừng quên trách nhiệm làm chồng của mình là phải dành thời gian cho gia đình và phải chung tay xây dựng tổ ấm, bàn bạc những sự khác biệt, những điều không như ý, những dự tính cho tương lai. Chứ như bây giờ, tôi thấy anh chị xa mặt và cách lòng quá.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".
Quyết định ly hôn, Nga muốn dạy cho chồng một bài học.