PNO - Chồng tôi cứ ban ngày đi làm, tối về thấy mặt vợ con là gây gổ. Tôi cứ nghĩ tuổi này là tuổi được hưởng phúc bên con cháu, hạnh phúc ở ngay trong nhà mình đây thôi, sao cứ phải lao ra đường làm gì.
Chia sẻ bài viết: |
Ho An 23-03-2020 21:20:45
Đọc bài viết và bình luận, tôi thấy mình đồng tình với tác giả: "Không biết có mèo mỡ gì đây". Đây không phải là suy nghĩ viễn vông, mà có thể đã xuầt phát từ những thay đổi trong biểu hiện của anh nhà: Đi làm tuần bảy ngày, về nhà gặp vợ con là gây gổ. Chuyện muốn đầu tư vốn làm ăn, dù ít dù nhiều cũng là "của chồng công vợ", đâu phải cứ muốn là làm mà không hề có chút thuyết phục đầu đuôi gì cả. Tôi nghĩ chị không nên bỏ qua linh tính của mình, tiền bạc phải rạch ròi, tính làm sao mà chuyện đầu tư nếu thua lỗ cũng không ảnh hưởng đến mình. Anh nhà có đam mê làm ăn thì cũng đừng quên trách nhiệm làm chồng của mình là phải dành thời gian cho gia đình và phải chung tay xây dựng tổ ấm, bàn bạc những sự khác biệt, những điều không như ý, những dự tính cho tương lai. Chứ như bây giờ, tôi thấy anh chị xa mặt và cách lòng quá.
Sau chuỗi ngày lông bông, chồng tôi chính thức "nghỉ hưu" năm 38 tuổi. Tôi chính thức "có thêm con" cùng với 2 đứa lớn để nuôi và để... nặng đầu.
Nếu ai đó hỏi có khi nào nản lòng hay không, tôi tự tin trả lời là không; bởi những năm tháng đã qua với tôi chỉ toàn những thương yêu.
Trời chiều, gió bấc thổi, mưa lâm thâm. Tôi ăn cơm cùng ba mẹ bên hiên nhà, lòng sống lại những kỷ niệm ấu thơ.
Trước giờ chị luôn cho mình đúng, mình hơn người. Đã không biết sai, làm sao biết lỗi để sửa?
Chồng đánh, chồng chửi, chồng ngoại tình thì khóc cũng cam, đằng này chồng không quét nhà cũng khóc?
Mỗi lần tôi hỏi mẹ còn mong muốn làm điều gì trong cuộc đời, bà đều nói: “Mẹ ước được gặp lại ông bà!”.
Tôi không muốn em đi vào vết xe đổ của tôi, không phải đóng học phí cho những cảm xúc sai trái nhất thời.
Yêu và lấy anh Cao Thắng, chị Hương Ly thành con dâu của cô giáo chủ nhiệm thời cấp II. Chị luôn bất ngờ với cách đối xử của mẹ chồng.
Khi bạn bè chọn những việc nhàn nhã, con gái tôi lại chọn nghề dạy trẻ mầm non. Khi ngủ con còn giật mình vì nghe văng vẳng tiếng khóc của trẻ.
Vợ không muốn tôi liên quan đến tài sản trước hôn nhân là miếng đất 3 tỉ đồng, sổ tiết kiệm 1 tỉ đồng của cô ấy.
Chỉ cần con cái chịu khó lắng nghe, quan sát, đặt mình vào vị trí của ba mẹ, sẽ biết ba mẹ nghĩ gì, cần gì.
Có thể thấy, mất bình tĩnh chỉ là một trạng thái tâm lý bình thường của con người khi gặp tình huống căng thẳng.
Vì sao các cô các bà lại ưng thuận việc thú cưng có mặt trong phòng ngủ? Không lẽ cô ấy không thấy nhột?
Từ một người sôi nổi, hoạt bát, cuộc vui nào cũng tham gia, mấy nay chị Hà chỉ thích ở nhà, bạn rủ cỡ nào cũng chẳng đi.
Bạn tôi bị tai nạn lao động. Thế rồi, chồng cũ của cô ấy quyết định nuôi 3 mẹ con để cô yên tâm nghỉ hưu sớm.
Có một sự thật, trong cuộc sống vợ chồng, rất ít người này nói được ra câu cảm ơn người kia.
Chị sẽ phải sống khác đi thôi. Phải hướng về ngày mai của chính mình.
Anh xin sếp nghỉ phép, nói dối vợ đi công tác vùng xa, “đăng xuất” hoàn toàn với cuộc sống tất bật thường ngày để “xin một vé về miền thanh xuân”.