PNO - Thế giới ảo khiến cuộc sống mỗi người trở nên phong phú hơn. Nhưng lạm dụng nó trong gia đình, thì khác nào một gia đình ảo?
Chia sẻ bài viết: |
Hoa Nguyễn 05-10-2023 22:34:59
Giá đình chồng tôi cũng có nhóm chát gia đình nhưng chỉ mấy anh chị em thôi, dâu rể và các cháu không ad vào. Vậy cũng đỡ phiền phức ( tôi nay 70 tuổi) dù ai cũng cao tuổi hết rồi. Cô em út nay đã 61 tuổi.
Dân 05-10-2023 18:27:21
Quá rảnh và màu mè.
Nhật Lê 24 05-10-2023 16:55:22
Gia đình họ hàng bên chồng tôi cũng lập nhóm "Thành viên họ Nguyễn" và chỉ tag chồng và con trai tôi vào, còn tôi thì không vì tôi là dâu họ Trần, họ ghét tôi tẩy chay tôi từ trước tới nay và tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến họ đã từ rất lâu rồi, cứ thấy hình ảnh họ trên Fb hay Zalo là tôi hủy (out) họ ngay ra lập tức cho nhẹ bớt bộ nhớ.
Hoang An 05-10-2023 15:41:03
Nhóm chat bên nhà vợ, thì vợ phải đứng ra nói với mẹ với em gái thôi. Cứ để kệ thì vợ chồng sẽ cãi nhau mất.
Thật sự sao nhiều người cứ thích quan tâm ảo, like ảo vậy chứ, cái nhìn của thiên hạ quan trọng vậy sao? Người thân mình nghĩ gì mới quan trọng, chứ người follow trên mạng xã hội có ý nghĩa gì đâu, có phải người nổi tiếng đâu mà.
Tôi, khi có sinh nhật người nhà, họ hàng gần, nếu ở gần thì chúc mừng trực tiếp, nếu ở xa nhau thì gọi điện nhắn tin riêng, chứ không vào like hay bình luận dưới bài đăng của họ. Mình và người đó biết là được rồi, những người khác trên mạng xã hội, có biết hay không, không quan trọng.
Thoa 05-10-2023 08:31:34
Gớm. Cường điệu thái quá. Làm gì đến mức độ như vậy cơ chứ? Giờ gđ nào chả lập group chat,nhưng là để thông báo việc chung, đôi khi mn cũng gửi những kiểu ảnh đẹp để khoe các thành viên,chứ làm gì đến mức độ như bài viết này. Tác giả thực tế hơn đi nhé
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".
Quyết định ly hôn, Nga muốn dạy cho chồng một bài học.
Có bà mẹ chồng hiện đại, tiến bộ, tôi thấy mình vô cùng may mắn.
Thấy chồng nghỉ việc đã tròn 2 tháng nhưng vẫn chưa lo lắng, hối hả gì, chị Quỳnh quyết định… bàn giao vài thứ...
40 năm bên nhau không cần danh phận hóa ra lại là khoảng thời gian ông bà được sống trọn vẹn với tình yêu.
Tôi căng mắt cỡ nào cũng không nhìn thấy tương lai. Lương tháng nào hết vèo tháng đó.
Nếu không có biến cố đó xảy ra, tôi không biết chừng nào đứa con dâu duy nhất trong nhà mới được má đoái hoài.
“Tùy em chứ, lỡ em hết tiền, lỡ không đúng, lỡ anh nói sai...", cứ như vậy, vợ trở thành người quyết định tất cả mọi việc.
Không tính vụ lợi, cách các cô các bà dùng ân ái để bày sắp bẫy rập với mục đích dễ chấp nhận, hay cả dễ thương, là vô cùng phong phú.